Thư Từ Lai Vãng
Thư đến: | '... Nhiều người nghĩ đi Mỹ là sướng nhưng con thấy VN sướng hơn, nhất là đối với người tu' |
BG, ngày 7 tháng 4 năm 1996
Kính Ông Tám,
Con vừa từ Việt Nam sang tháng 12 năm 1995; Cũng như các bạn đạo ở VN tưởng hễ qua Mỹ là sẽ gặp Thầy gặp bạn dễ dàng, nên khi đi con không mang theo địa chỉ Ông Tám và các bạn đạo để liên lạc, nên phải đợi ở nhà gởi qua con mới biên thư cho Ông Tám được, nhưng không biết thư nầy có đến Ông Tám không? Vì trước nay con chưa hề biên thư liên lạc với Ông Tám và các bạn đạo ở đây. Ở VN thì nhiều người biết đến Vô Vi và hành pháp cũng rầm rộ lắm. Bây giờ có cả tiệm sách in và photo sách và tài liệu Vô Vi bán giá tương đối. Dầu sao thì cũng đỡ hơn trước đây (thập niên 1980), chúng con phải chép tay hoặc đánh máy những bài giảng rồi truyền cho nhau, còn băng cassette hoặc video bây giờ cũng nhiều. Nhớ lại thời trước cũng vui tu hành như là hoạt động bí mật. Nay thì các bạn đạo có thể họp mặt 70, 80 được nhân gia chủ có giỗ, hoặc đám tiệc ..., còn thường ngày thì cỡ 20 người trở lại là thường.
Ở VN thông tin rất sai lầm về đời sống ở đây kể cả những Việt Kiều về VN cũng nói sai sự thật. Nhiều người nghĩ đi Mỹ là sướng nhưng con thấy VN sướng hơn, nhất là đối với người tu; Nhưng con mang theo ba đứa con để cho nó có dịp tiến thêm về học vấn, con để vợ lại VN vì con tính khi mấy đứa con học hành đâu đó cỡ 10 năm trở lại con sẽ về VN sống nốt chuỗi ngày còn lại và lo tu hành và suy nghĩ của con thấy đúng cho đến bây giờ. Quả thật xứ Mỹ chỉ để kiếm tiền chứ không thích hợp với người VN nhất là người tu Vô Vi. Một tháng khi qua đây con không thấy điển rút là gì! Hằng đêm đi làm về cỡ 1, 2 giờ khuya con phải cố gắng lắm mới rửa chân ngồi thiền được vì lạnh và đến đêm thứ tám từ ngày qua đây con mới nghe điển chạy lên bộ đầu khi con soi hồn, đừng nói chi định thần là mất đi bản thể như ở VN. Nhưng bù lại con thấy ngũ hành trợ khá nhiều qua mọi việc hằng ngày. Qua thử thách nầy con thấy nếu không cố gắng hơn thì khi qua Địa Ngục khó mà niệm Phật được. Con nói điều đó với bạn đạo VN.
Ở quận BG nầy có hơn 40 gia đình VN nhưng không nghe ai nói đến Vô Vi. Thiên hạ chỉ lo mua sắm và ăn nhậu vậy thôi. Con có địa chỉ của ông Trạch Văn Phạm nào đó ở Texas, con sẽ biên thư liên lạc với ông ta. Hiện giờ con đang dần dần ổn định nhưng giờ giấc công phu phải đợi đi làm về với ngồi được cỡ 2, 3 giờ khuya. Con vẫn thường tâm đắc với ông Liêm.
Hằng đêm tịnh luyện công phu,
Trách mình sao vẫn còn mù còn mê.
Thư nầy đến ông Tám như một tín hiệu đầu tiên của con. Dầu sao con vẫn mong nhận được thư Ông Tám và các bạn đạo ở đây để phúc đáp cho các bạn đạo VN đang mong tin tức và bài vở cũng như băng giảng của Ông Tám. Con xin dừng bút.
TMH
Kính Ông Tám,
Con vừa từ Việt Nam sang tháng 12 năm 1995; Cũng như các bạn đạo ở VN tưởng hễ qua Mỹ là sẽ gặp Thầy gặp bạn dễ dàng, nên khi đi con không mang theo địa chỉ Ông Tám và các bạn đạo để liên lạc, nên phải đợi ở nhà gởi qua con mới biên thư cho Ông Tám được, nhưng không biết thư nầy có đến Ông Tám không? Vì trước nay con chưa hề biên thư liên lạc với Ông Tám và các bạn đạo ở đây. Ở VN thì nhiều người biết đến Vô Vi và hành pháp cũng rầm rộ lắm. Bây giờ có cả tiệm sách in và photo sách và tài liệu Vô Vi bán giá tương đối. Dầu sao thì cũng đỡ hơn trước đây (thập niên 1980), chúng con phải chép tay hoặc đánh máy những bài giảng rồi truyền cho nhau, còn băng cassette hoặc video bây giờ cũng nhiều. Nhớ lại thời trước cũng vui tu hành như là hoạt động bí mật. Nay thì các bạn đạo có thể họp mặt 70, 80 được nhân gia chủ có giỗ, hoặc đám tiệc ..., còn thường ngày thì cỡ 20 người trở lại là thường.
Ở VN thông tin rất sai lầm về đời sống ở đây kể cả những Việt Kiều về VN cũng nói sai sự thật. Nhiều người nghĩ đi Mỹ là sướng nhưng con thấy VN sướng hơn, nhất là đối với người tu; Nhưng con mang theo ba đứa con để cho nó có dịp tiến thêm về học vấn, con để vợ lại VN vì con tính khi mấy đứa con học hành đâu đó cỡ 10 năm trở lại con sẽ về VN sống nốt chuỗi ngày còn lại và lo tu hành và suy nghĩ của con thấy đúng cho đến bây giờ. Quả thật xứ Mỹ chỉ để kiếm tiền chứ không thích hợp với người VN nhất là người tu Vô Vi. Một tháng khi qua đây con không thấy điển rút là gì! Hằng đêm đi làm về cỡ 1, 2 giờ khuya con phải cố gắng lắm mới rửa chân ngồi thiền được vì lạnh và đến đêm thứ tám từ ngày qua đây con mới nghe điển chạy lên bộ đầu khi con soi hồn, đừng nói chi định thần là mất đi bản thể như ở VN. Nhưng bù lại con thấy ngũ hành trợ khá nhiều qua mọi việc hằng ngày. Qua thử thách nầy con thấy nếu không cố gắng hơn thì khi qua Địa Ngục khó mà niệm Phật được. Con nói điều đó với bạn đạo VN.
Ở quận BG nầy có hơn 40 gia đình VN nhưng không nghe ai nói đến Vô Vi. Thiên hạ chỉ lo mua sắm và ăn nhậu vậy thôi. Con có địa chỉ của ông Trạch Văn Phạm nào đó ở Texas, con sẽ biên thư liên lạc với ông ta. Hiện giờ con đang dần dần ổn định nhưng giờ giấc công phu phải đợi đi làm về với ngồi được cỡ 2, 3 giờ khuya. Con vẫn thường tâm đắc với ông Liêm.
Hằng đêm tịnh luyện công phu,
Trách mình sao vẫn còn mù còn mê.
Thư nầy đến ông Tám như một tín hiệu đầu tiên của con. Dầu sao con vẫn mong nhận được thư Ông Tám và các bạn đạo ở đây để phúc đáp cho các bạn đạo VN đang mong tin tức và bài vở cũng như băng giảng của Ông Tám. Con xin dừng bút.
TMH
Thư đi: |
Ông Tám vui nhận được thư con và được biết con đang bước vào cuộc sống mới khác hẳn ở VN, cho nên con cảm thấy bỡ ngỡ. Vạn sự khởi đầu nan; Lần lần con sẽ cảm thấy tự do và trật tự là sự cần thiết cho người tu đời đạo song tu. Ở bên này cần sức khỏe từ sự ăn uống cho đến nghỉ ngơi. Có trật tự thì con sẽ cảm thấy vui và bớt lo hơn ở VN. Tâm hướng thượng biết rõ gốc gác của chính mình từ không đến và sẽ ra đi với hai bàn tay không thì tâm sẽ được an nhiên tự tại, tham thiền nhập định bất cứ ở nơi nào. Mục đích của người tu thiền là muốn trở về thiên quốc của chính họ, chứ không muốn tranh cãi ôm động loạn bất thành. Bằng lòng hạ mình nhịn nhục, phục vụ chung sống trong cảnh tạm thì dễ đạt tới thanh tịnh. Chúng ta chịu tu để ảnh hưởng cho những người kế tiếp được tu thì chúng ta mới thấy nhiệm vụ của chính mình đang ở vị trí nào - nhân thân nhan đắc, pháp nan ngộ; Ngày nay con đã có cả hai, chỉ thiếu hành mà thôi, không có gì đáng tiếc và đáng buồn cả, thực hành là chánh. Nếu chúng ta là người thật tâm tu, hướng thượng tự giải trần tâm thì Trời Phật sẽ ban chiếu ánh sáng cho chúng ta tự đi.
Chúc con vui tiến và Ông Tám xin gởi lời thăm bạn đạo ở VN nếu con có gởi thư.
Quý thương,
LSH
Chúc con vui tiến và Ông Tám xin gởi lời thăm bạn đạo ở VN nếu con có gởi thư.
Quý thương,
LSH