Thư đến: '... Có lúc nó nói tại sao tin Phật Pháp, đạo Phật là sạo thôi!'
Ông Tám mến,
(Cháu năm nay 18 tuổi, đang học highschool)
Thật là một điều khó khi cháu đặt bíu để viết thư này gởi đến ông Cháu phân vân mãi không biết nó có tới tay ông không? Và ông có cho cháu là người thật xấu không? Cháu thật lo lắng lắm! Qua cuốn sách "Tôi Tầm Đạo I,II,III", cháu thấy hình ông đẹp lão quá và thật giống ông ngoại của cháu, vì vậy cháu cảm thấy ông thật gần gũi với cháu. Vậy ông có thể cho cháu gọi ông là ông ngoại được không?
Ông ngoại Tám à! Gia đình cháu là một gia đình phật tử và qua Mỹ được 2 năm. Ba má cháu ngày nào cũng tụng kinh Diệu Pháp Liên Hoa hết. Vì vậy khi ba cháu lấy cuốn sách này về, ba và má cháu không tin và cho rằng đó chỉ là đạo ngoại đạo. Ba cháu nói: "Chỉ có đạo Phật là đạo chính gốc mà thôi". Nhưng cháu tu tập sao mà lại khó quá, cháu đi chùa và tụng kinh thật nhiều nhưng tâm cháu nghĩ bậy bạ quá. Nếu được như ông Hồ Văn Em nói là khi tụng kinh, ngồi buồn ngủ hoặc xúi mình ngưng thiền thì tâm cháu nghĩ còn xấu hơn vậy nhiều. Cháu là một phật tử ngoan hiền nhưng trong tâm cháu thật là ma quỷ. Tâm cháu nghĩ rất xấu xa và thật bậy bạ cho đến tất cả mọi người kể cả ba má cháu và tất cả mọi người chung quanh. Cháu thật sự muốn nói ra điều này lắm, nhưng sợ người nào đọc sẽ đăng lên báo hay nói ra điều ác bằng miệng sẽ gây thêm tội, vì cháu nghĩ ý nghĩ xấu là một tội nay nói ra thì nói lại thêm tội thứ hai. Ước gì, hai ông cháu ta ở gần nhau thì thỏa nguyện cho cháu biết mấy! Cháu thật là đau khổ vì sự ngu si của cháu. Lúc lạy phật hay lúc học tâm nó quấy lên phá cháu. Nói đến tâm ác thì thật là không đáy. Sau đây là một thí dụ rất nhỏ về tâm của cháu. Cách đây gần một năm, mỗi lần tụng kinh hay học bài, tâm xấu nó xúi làm ác. Nó xúi thử đánh người coi, nhiều khi thích lắm đó. Nhưng tâm thiện của nó khuyên - Không, nếu có đánh thì đánh và giết tao trước đi. Và nhiều khi tâm ác còn xúi cháu bạo động hay phá đồ nữa kìa. Có lúc nó nói tại sao tin Phật Pháp, đạo Phật là sạo thôi! Mỗi lần tâm ác quấy lên thì cháu không thể tập trung được. Ông ngoại biết không, cháu chỉ muốn học giỏi thôi. Giấc mơ của cháu là lớn lên sẽ đẹp trai và học giỏi, tâm tánh thật tốt, mai sau sẽ về Việt Nam giúp đời. Cháu biết rằng cầu mong đẹp trai là phạm tội, nhưng cháu nghĩ nếu mình đẹp và không dùng nó để làm bậy thì đâu có tội đâu, ông ngoại à! Mỗi khi tâm tĩnh thì thấy mình thật ngu si và bạc nhược, nhưng vào trong cuộc thì thấy nó thật mạnh ghê gớm. Hiện giờ tâm ác nó xúi giục cháu, nó nói mặt mày dài lắm và làm cho cháu đau khổ thật nhiều. Cháu cảm thấy cháu là một quái thai đó, ông à! Nhưng thật sự mặt cháu đẹp trai lắm và có nhiều bạn gái nữa. Ông ngoại biết không, ba má cháu không muốn cháu viết thư cho ông đâu, vì sợ ông dụ cháu; Còn về phần cháu cũng hơi sợ vì ông tu ở đạo Vô Vi chứ không phải đạo Phật, nhưng thật sự mà nói là cháu mến ông lắm và cảm thấy lòng mình thật nhẹ khi tâm sự cùng ông. Chà, nếu bức thư này mà đến tay ông thì hay biết mấy, chắc lúc đó ông xuất hồn bay cái vèo là gặp cháu liền hà. Vậy nếu ông có viết thư thăm cháu, ông thử tả trong nhà cháu và ba cháu ngủ ở đâu là cháu tin ông và ba má cháu không còn nghĩ đạo Vô Vi là huyền hoặc nữa. Ông ngoại à! Ông biết không, nếu cháu chỉ cần học ở ông một tâm tịnh, tâm tốt và trong sáng để trở thành một người tốt trên xã hội này là cháu toại nguyện lắm rồi. Cháu không cần thiết học cách xuất hồn hay bay lên cảnh trời gì đâu. Cháu đã bao lần thắp đuốc mà đi một mình nhưng đều bị vấp ngã; Vậy chỉ còn mong chờ ngọn đuốc của ông mà soi đường cho cháu đi. Lạy Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Mẹ Quan Thế Âm Bồ Tát, Nam Mô A Di Đà Phật phù hộ cho tất cả mọi người được lên cảnh niết bàn; Riêng ông Tám thì được mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi và xin ông ngoại đừng quên con.

Pháp danh: Minh Trí
H D M
 
Thư đi:
Atlantic City, ngày 27 tháng 7 năm 1995

H D M,
Ông Tám đã nhận đươc, thư con được biết pháp danh của con là Minh Trí. Minh là nhật nguyệt quang chiếu sáng choang. Trí là tiến tới vô cùng. Trong thư của con đã diễn tả chưa làm chủ được chính mình, còn phải đi chùa, tức là chưa hiểu được tài sản cuối cùng của Thượng Đế đã ân ban cho chính con, tức là cái xác phàm này, gọi là tiểu thiên địa, nhưng chưa biết tự khai thác ra thế nào mới hòa hợp với nguyên lý của Trời Đất, biến thành một căn chùa thật sự hướng về Phật Pháp mà hành thì sẽ không bị những vong linh xúi dục và ám ảnh. Con đi chùa để nhìn hình ảnh Phật bằng gổ hay là bằng xi măng để chiêm ngưỡng hành vi quá khứ của Ngài thì làm sao mới đắc đạo. Nhưng con phải dốc lòng thực hành như Ngài chứ không nên ôn những hình ảnh đó vào óc mà tạo cho thần kinh yếu ớt, tự mình sanh loạn mà không hay. Xác ta nếu khai thác rõ rệt thì nó là một căn chùa hòa hợp với càn khôn vũ trụ. Tu mà không biết xác và tâm của chính mình thì không khác gì người đang chạy giặc, chạy theo đoàn người đi trước mà thôi, cuối cùng không gặt hái gì được hết, khùng không hay, ngu không biết, trí không khai, tâm không minh, làm gì có đạo. Nói đến đạo Phật thì phải thanh nhẹ, phá mê phá chấp, nhiên hậu mới có cơ hội tiến hóa đến vô cùng bất diệt.
Còn trẻ hấp thụ văn minh tự do hiện đại là xứ Mỹ, người người được tự do phát triển mọi khía cạnh nhiên hậu đóng góp cho chung, cho nên tại xứ Mỹ con cảm thấy mỗi mỗi đều thừa thải cho nhân sinh, chịu làm chịu học là sẽ có cơ hội đóng góp cho quần sanh. Hiện nay con có duyên đọc qua cuốn Tôi Tầm Đạo mới thấy rõ người tu phải hành thì mới tiến, ngược lại những người cầu phù hộ bói toán, mách bảo việc này việc nọ, tức là sẽ tạo một tập quán xấu ỷ lại và thiếu thông minh, tự lực.
Ông Tám đã thực hành phương pháp Vô Vi Khoa Học Huyền Bí Phật Pháp hoàn toàn tự lực phát triển tâm linh, chứ không nhờ đỡ một vị nào ở cả càn khôn vũ trụ này. Thượng Đế đã cho chúng ta một cơ hội cuối cùng, đầy đủ là tâm và xác, tinh vi nhất càn khôn vũ trụ này, nếu không chịu thực hành thì không sao biết được nguyên lý của Trời Đất, chỉ đứng ở ngưỡng cửa chê và khen. Đó là tạo tội rối ren cho chính mình, khó khổ mà không hay. Niệm kinh tức là lời Phật đã thành, chính ta chưa thành, tần số khác nhau, nhai đi nhai lại, tạo loạn cho chính mình mà thôi. Thực tế thì phải rờ mó được thì mới từ đó mà phát triển.
Ông Tám cũng như con, một con người liên hệ với sức sống của vũ trụ quang hiện đại chứ không phải loại người mê tín dị đoan, tự làm yếu mình mà không tiến.
Ông Tám không có tiên đoán chuyện của người phàm, kể cả gia cang của mọi người để làm cho họ lo sợ và yếu hèn, cộng với sự ỷ lại vô minh, tức là tao tội cho quần sanh. Điều này ông Tám không bao giờ nhúng tay vào, ngược lại ông Tám muốn mọi người tự tu tự thức và tự gặt hái vị trí thanh tịnh của chính họ, nhiên hậu mới thật sự quý yêu Trời Phật mà tu. Không có chuyện lòng vòng làm tay sai đối với ông Tám.
Với đà tiến bộ vật chất hiện đại của xứ Mỹ cũng đã giúp đỡ cho con một phần nào tự truy tầm thật sự mà đi. Chúc con vui tiến.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Tìm: