Thư Từ Lai Vãng
Thư đến: | '... Tu là cội phúc, oan trái do “tham sân si hỷ nộ ái ố dục” mà ra' |
Việt Nam, ngày 08/02/2002
Kính thưa Ân Sư Cao Quý,
Con kính chúc sức khỏe Thầy cùng bửu quyến vạn an; Các bạn đạo trong cũng như ngoài nước tu hành tinh tấn và gia đình hạnh phúc.
Thưa Thầy! Con tu hành xưa sau nay vậy; Con thích tu ẩn giải thoát, vì được Tổ Thầy dạy cho cái Pháp, lấy đó công phu thực hành rõ ràng cái hiệu năng của nó trong giờ phút tọa thiền. Chỉ có siêng, kiên nhẫn; Đạo không tốt xấu, cao thấp, hay dở; Cái Pháp cũng vậy, do hành giả công phu tốt hay không. Tâm linh điển quang do Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định, cho hành giả nhiều cái hay siêu lý bất ngờ. Người học trò phải nắm cái Pháp cho vững, tiến tu âm thầm thanh tịnh. Bạn tu chơn, nó tự nhiên vui vẻ hạnh phúc trong không không vô cùng tận; Vì chuyện đời không phải của mình, mặc dù mình ở đó mà nó không lay chuyển mình được. Nắm một Pháp biết được vạn Pháp; Rất có lợi, làm chủ được thói hư tật xấu của mình thì biết được người, vì họ và ta đều có mang một thân giống nhau.
Thưa Thầy! Ở Việt Nam, ở nước ngoài nhiều Đạo nhiều Pháp, nhưng có một, không để lý luận đánh lừa xí gạt mê tín dị đoan. Cái chơn lý ở đâu cũng sáng, đời nào xã hội nào cũng lấy đó làm gốc, thế giới này là một ảo giác nay còn mai mất, chỉ có tâm linh trí huệ, phần hồn đời đời bất diệt. Tu là cội phúc, oan trái do “tham sân si hỷ nộ ái ố dục” mà ra. Hành giả quên – đầy rún, đầy ngực, tung lên bộ đầu – để tìm chơn lý (ở tâm không). Thương Thầy với số tuổi càng cao; Con ngộ đạo từ lúc gặp Thầy, 1975 đến nay, mỗi tháng mỗi năm nó khác, tùy học trò, chớ nguyên lý có một. Hồi năm 73-75, học trò tu êm ái thanh tịnh, thiền đường trong TÂM. Bây giờ ồn ào, tiền bạc, thiền viện bên ngoài. Cái giải thoát vô điều kiện với Luân Hồi có tính toán. Con chỉ ngồi cười cho sự làm phiền Thầy. Con tu trong cô đơn tẻ lạnh, thanh tịnh, rất thích hợp tùy theo thời kỳ và trình độ. Thầy ơi! Bạn đạo sau nầy họ hiểu lầm cái trụ một chỗ với cái tán. Trụ nó không không trong thanh điển đi lên. Còn tán nó đi xuống để có cái chùa Vô Vi sắc tướng; Lúc đó Thầy còn sống mà phải nương theo hành giả, ở cái cảnh giả tạo xi măng cốt sắt. Thầy bảo tổ chức bên trong, mà lại xài bên ngoài. Tự do ai muốn hiểu sao cũng tốt. Ôi đời, học trò khỏi tu, cứ để Thầy tu Thầy vớt mình về Trời, cứ ủng hộ Ổng tu tốt lắm rồi. Thương Thầy ở cái khuyên tu, có Pháp sẵn sàng, khỏi mua, khỏi tốn tiền – quy y Phật, Pháp, Tăng – chỉ công phu mà để lỡ duyên với Phật Vĩ Kiên thì rất lỗi.
Pháp Lý Vô Vi có một không hai. Thầy đắc Pháp, truyền Pháp, vô cùng có phước; Ít gặp được ở thế gian này, thế mà hành giả lại thờ ơ. Công phu tốt, ta vui vẻ đi chùa, vô nhà thờ, ở thánh thất, ta không bị lôi cuốn. Lấy Pháp mà thực hành thì diệu Pháp đưa hành giả tới chỗ rốt ráo – của ánh sáng điển quang tâm linh và thanh tịnh trong cái chết lúc còn sống sờ sờ, tâm thân an lạc – hạnh phúc nội tại khỏe vui cho đến lúc Thượng Đế cho bỏ xác trong định luật: “Sanh Lão Bệnh Tử”.
Thưa Thầy tha thứ con viết nhiều làm phiền Thầy. Con rất mong gặp Thầy; Con ao ước điều đó. Mỗi lúc công phu, nắm Pháp thì Tổ Thầy bên con. Con nói rằng Phật Thánh Tiên sống mãi trong tâm mọi người; Xác có hư bỏ, tâm hồn trí tuệ không hư, nó là ánh sáng hào quang bất diệt.
Lễ Thầy tam bái.
Con kính chào Thầy,
TA
Kính thưa Ân Sư Cao Quý,
Con kính chúc sức khỏe Thầy cùng bửu quyến vạn an; Các bạn đạo trong cũng như ngoài nước tu hành tinh tấn và gia đình hạnh phúc.
Thưa Thầy! Con tu hành xưa sau nay vậy; Con thích tu ẩn giải thoát, vì được Tổ Thầy dạy cho cái Pháp, lấy đó công phu thực hành rõ ràng cái hiệu năng của nó trong giờ phút tọa thiền. Chỉ có siêng, kiên nhẫn; Đạo không tốt xấu, cao thấp, hay dở; Cái Pháp cũng vậy, do hành giả công phu tốt hay không. Tâm linh điển quang do Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định, cho hành giả nhiều cái hay siêu lý bất ngờ. Người học trò phải nắm cái Pháp cho vững, tiến tu âm thầm thanh tịnh. Bạn tu chơn, nó tự nhiên vui vẻ hạnh phúc trong không không vô cùng tận; Vì chuyện đời không phải của mình, mặc dù mình ở đó mà nó không lay chuyển mình được. Nắm một Pháp biết được vạn Pháp; Rất có lợi, làm chủ được thói hư tật xấu của mình thì biết được người, vì họ và ta đều có mang một thân giống nhau.
Thưa Thầy! Ở Việt Nam, ở nước ngoài nhiều Đạo nhiều Pháp, nhưng có một, không để lý luận đánh lừa xí gạt mê tín dị đoan. Cái chơn lý ở đâu cũng sáng, đời nào xã hội nào cũng lấy đó làm gốc, thế giới này là một ảo giác nay còn mai mất, chỉ có tâm linh trí huệ, phần hồn đời đời bất diệt. Tu là cội phúc, oan trái do “tham sân si hỷ nộ ái ố dục” mà ra. Hành giả quên – đầy rún, đầy ngực, tung lên bộ đầu – để tìm chơn lý (ở tâm không). Thương Thầy với số tuổi càng cao; Con ngộ đạo từ lúc gặp Thầy, 1975 đến nay, mỗi tháng mỗi năm nó khác, tùy học trò, chớ nguyên lý có một. Hồi năm 73-75, học trò tu êm ái thanh tịnh, thiền đường trong TÂM. Bây giờ ồn ào, tiền bạc, thiền viện bên ngoài. Cái giải thoát vô điều kiện với Luân Hồi có tính toán. Con chỉ ngồi cười cho sự làm phiền Thầy. Con tu trong cô đơn tẻ lạnh, thanh tịnh, rất thích hợp tùy theo thời kỳ và trình độ. Thầy ơi! Bạn đạo sau nầy họ hiểu lầm cái trụ một chỗ với cái tán. Trụ nó không không trong thanh điển đi lên. Còn tán nó đi xuống để có cái chùa Vô Vi sắc tướng; Lúc đó Thầy còn sống mà phải nương theo hành giả, ở cái cảnh giả tạo xi măng cốt sắt. Thầy bảo tổ chức bên trong, mà lại xài bên ngoài. Tự do ai muốn hiểu sao cũng tốt. Ôi đời, học trò khỏi tu, cứ để Thầy tu Thầy vớt mình về Trời, cứ ủng hộ Ổng tu tốt lắm rồi. Thương Thầy ở cái khuyên tu, có Pháp sẵn sàng, khỏi mua, khỏi tốn tiền – quy y Phật, Pháp, Tăng – chỉ công phu mà để lỡ duyên với Phật Vĩ Kiên thì rất lỗi.
Pháp Lý Vô Vi có một không hai. Thầy đắc Pháp, truyền Pháp, vô cùng có phước; Ít gặp được ở thế gian này, thế mà hành giả lại thờ ơ. Công phu tốt, ta vui vẻ đi chùa, vô nhà thờ, ở thánh thất, ta không bị lôi cuốn. Lấy Pháp mà thực hành thì diệu Pháp đưa hành giả tới chỗ rốt ráo – của ánh sáng điển quang tâm linh và thanh tịnh trong cái chết lúc còn sống sờ sờ, tâm thân an lạc – hạnh phúc nội tại khỏe vui cho đến lúc Thượng Đế cho bỏ xác trong định luật: “Sanh Lão Bệnh Tử”.
Thưa Thầy tha thứ con viết nhiều làm phiền Thầy. Con rất mong gặp Thầy; Con ao ước điều đó. Mỗi lúc công phu, nắm Pháp thì Tổ Thầy bên con. Con nói rằng Phật Thánh Tiên sống mãi trong tâm mọi người; Xác có hư bỏ, tâm hồn trí tuệ không hư, nó là ánh sáng hào quang bất diệt.
Lễ Thầy tam bái.
Con kính chào Thầy,
TA
Thư đi: |
Monaco, ngày 16/03/2002
TA,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 08/02/2002, được biết con tu tiến bắt kịp nhịp điển quy không giải tiến. Có Trời có Đất có Đạo là bình an tu tiến.
Mỗi mỗi đều do hành giả thực hành đứng đắn thì sẽ có kết quả ở tương lai. Con càng nhớ Thầy thì con cần gặp chính con nhiều hơn; Trong con có đầy đủ, chỉ có thực hành tự giải mà thôi.
Những triết lý mà con viết trong thư rất đúng. Tu chỉ có hành, không hành thì sẽ không có kết quả tốt.
Chúc con vui tiến.
Quý thương,
Vĩ Kiên
Lương Sĩ Hằng
TA,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 08/02/2002, được biết con tu tiến bắt kịp nhịp điển quy không giải tiến. Có Trời có Đất có Đạo là bình an tu tiến.
Mỗi mỗi đều do hành giả thực hành đứng đắn thì sẽ có kết quả ở tương lai. Con càng nhớ Thầy thì con cần gặp chính con nhiều hơn; Trong con có đầy đủ, chỉ có thực hành tự giải mà thôi.
Những triết lý mà con viết trong thư rất đúng. Tu chỉ có hành, không hành thì sẽ không có kết quả tốt.
Chúc con vui tiến.
Quý thương,
Vĩ Kiên
Lương Sĩ Hằng