Thư đến: '... Lúc con quyết tâm tu lại thì mọi sự đã lỡ dở rồi; Con thật vô cùng đau khổ mà không biết phải làm sao cho trọn.'
VN, ngày 19/12/1999

Kính thưa Thầy,
Trước tiên gia đình con kính lạy tạ ơn Thầy đã cứu vợ con được thoát nạn vì bệnh xuất huyết não. Ngay hôm điện thoại được nghe âm thanh của Thầy dạy bảo cho đến nay, bệnh tình của vợ con được khôi phục lại rất nhiều; Vài ngày nữa sẽ được ra viện. Về nhà suốt ngày đêm, vợ con vẫn để nghe băng niệm Phật của Thầy và nhớ niệm theo cho thần kinh luôn ổn định.
Về phần con thì tu hành lỡ dở. Con đã bỏ gián đoạn suốt hơn 10 năm; Lo chạy theo tình tiền danh lợi. Cho đến năm rồi (1998), vào một ngày buồn bã, con ngồi đọc lại bức thư của Thầy gởi cho con vào năm 1988 tại Réunion. Đọc lại bài thơ, con đã khóc sướt mướt vì quá đúng với tâm trạng của con. Hiện tại con đang sống với vợ và hai đứa con gái; Một đứa 28 tuổi và một đứa 25 tuổi. Riêng con lại có thêm một người đàn bà khác và một đứa con gái được 10 tuổi, mà vợ con và hai đứa con gái của con không nhìn nhận đứa nhỏ này.
Kính thưa Thầy! Lúc con quyết tâm tu lại thì mọi sự đã lỡ dở rồi; Con thật vô cùng đau khổ mà không biết phải làm sao cho trọn. Con kính Thầy chỉ cho con một con đường đúng để lương tâm con không còn ray rứt nữa. Vì con mới tu nên chưa có được ấn chứng nào để trình lên Thầy, con cảm thấy xấu hổ lắm; Uổng công ơn Thầy đã hết lòng dạy dỗ cho chúng con từng li từng tí. Con xin tạ tội trước Thầy và xin lạy Thầy ba lạy.
Con kính chúc Thầy thân tâm an lạc.

Con,
NCB
 
Thư đi:
F V, ngày 20/01/2000

CB,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 19/12/1999, được biết vợ con đã thuyên giảm sau khi được nghe âm thanh của Thầy qua điện thoại; Và vợ con vẫn nghe băng niệm Phật của Thầy; Và con đã cảm động khi đọc lại bài thơ mà Thầy đã gởi cho con. Khóc vì bỏ tu; Nay con định tu trở lại thì phải dứt khoát chọn một con đường tâm linh thay vì ôm sự tham dục của thể xác. Xác là tạo sóng sông mê, động loạn, tham dục và tự đọa.
Chúc con vui tiến trong dứt khoát.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Vĩ Kiên
Tìm: