Thư đến: '... Con không hiểu sao người tu không giúp đỡ gì con mà con gây không biết bao nhiêu khó khăn'
LT, ngày 8/12/1999

Kính Bạch Thầy Tám,
Con kính xin cảm tạ ơn Thầy, dù bận trăm công nghìn việc Thầy đã hồi âm cho con; Con đón nhận thư với lòng biết ơn vô vàn.
Từ khi nhận được thư Thầy đến nay, con trải qua không biết bao nhiêu khó khăn và thử thách. Cuối cùng một số anh em bạn đạo ở TV đã âm thầm giúp đỡ con về tinh thần lẫn vật chất. Con đã mua được mảnh đất gần TV và đã cất cốc ở đây hơn hai tháng nay. Từ khi về đây, bệnh tình của con đã giảm nhiều; Việc công phu có phần dễ dàng hơn. Tối con ngồi 2-3 giờ khỏe lắm; Có điều con ưa bị ngáp. Cô Tư nói hễ ngáp là phải xả thiền. Thưa Thầy! Bị ngáp có ngồi tiếp được không?
Mặc dù làm nhà trong cảnh thiếu thốn, rất vất vả, con gầy hẳn đi. Thế mà ai cũng khen con mắt sáng và mặt tươi tỉnh hơn lúc xưa. Con thầm cảm ơn Thầy Tổ và khối điển Vô Vi đã hỗ trợ con; Và con nhủ với lòng ráng tu.
Con không hiểu sao người tu không giúp đỡ gì con mà con gây không biết bao nhiêu khó khăn; Nào là tung tin con khùng rồi; Là con sẽ bán nhà; Bày ra đủ kiểu làm cho con nản, bán nhà mà đi. Con mới về đây cất cốc, con phải làm gì bây giờ, thưa Thầy?
Kính xin Thầy tranh thủ chút thời gian quý báu, cho con đôi lời minh giải.

Con kính lạy Thầy,
PBH
 
Thư đi:
FV, ngày 20/01/2000

BH,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 8/12/1999, được biết con đang xây một cốc tu hành trong trở ngại.
Khi thiền bị ngáp, con nên nhai một miếng chanh tươi luôn vỏ thì sẽ bớt ngáp và giải được độc tố trong nội tạng và tiếp tục làm pháp luân thường chuyển.
Người tu mà còn hất hủi người tu là còn trược khí quá nhiều. Cần làm pháp luân giải trược, lượng từ bi mới được mở; Thiếu từ bi thì lúc nào cũng thích gây hấn và hà hiếp người tu.
Con thật tâm tu thì sẽ động lòng Trời; Đấng Toàn Năng lúc nào cũng tận độ người có tâm tu.
Con thực hành trong thanh tịnh, tương lai sẽ cảm động người hung dữ.
Chúc con tu tiến trong thanh tịnh cô đơn.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Vĩ Kiên
Tìm: