Thư Từ Lai Vãng
Thư đến: | '... Con khổ vì chồng con, duyên nghiệp, nên con tu không đạt được, khó hòa, khó tiến...' |
Việt Nam, ngày 27/1/98
Kính gởi Ðức Thầy,
Con tên là LKH, 42 tuổi, đi bán hành bông. Chồng con tài xế, chạy xe mướn. Nay con theo PLVV được ba năm thì mọi chuyện gia đình đều thay đổi. Kính thưa Thầy! Tự nhiên chồng con mang phải chứng bệnh nan y, như đau thần kinh tọa, viêm khớp, chạy hết tiền, nhưng không hết bệnh. Nay lại phải đeo thêm chứng bệnh lao thời kỳ thứ hai, đi lại khó khăn. Con không đi bán được như hồi trước, con phải cho hai đứa con gái con nghỉ học, đứa lớn 15 tuổi, đứa kế 13 tuổi, đi làm để phụ cho gia đình lo thuốc cho anh ấy.
Con nhỏ út 11 tuổi còn đi học, con khổ sở lắm. Con nghĩ chắc kiếp trước con không tu nên kiếp này con mới khổ. Con khổ vì chồng con, duyên nghiệp, nên con tu không đạt được, khó hòa, khó tiến. Con không hiểu giá trị tâm linh và đạo đức. Tâm con không được ổn định, mặc dù cố gắng dẹp bỏ tự ái, trở về với thanh tịnh, nhưng không được. Thầy ơi! Mỗi lần con ngồi thiền chừng 30 phút là đầu con nghĩ lung tung. Con không thiền được, con Soi Hồn chừng 10 phút là cũng bỏ; Vậy con phải làm sao để dẹp bỏ hết phiền não để có thể tiến bước trên đường tu học?
Con mong Thầy thương xót mà chỉ dạy cho con, để con được hiểu cái gì mà gọi là siêu mãn, siêu diệu của Thượng Ðế đã ân ban.
Con xin ngừng bút và chúc Thầy hưởng thêm tuổi thọ.
Kính thư,
LKH
Kính gởi Ðức Thầy,
Con tên là LKH, 42 tuổi, đi bán hành bông. Chồng con tài xế, chạy xe mướn. Nay con theo PLVV được ba năm thì mọi chuyện gia đình đều thay đổi. Kính thưa Thầy! Tự nhiên chồng con mang phải chứng bệnh nan y, như đau thần kinh tọa, viêm khớp, chạy hết tiền, nhưng không hết bệnh. Nay lại phải đeo thêm chứng bệnh lao thời kỳ thứ hai, đi lại khó khăn. Con không đi bán được như hồi trước, con phải cho hai đứa con gái con nghỉ học, đứa lớn 15 tuổi, đứa kế 13 tuổi, đi làm để phụ cho gia đình lo thuốc cho anh ấy.
Con nhỏ út 11 tuổi còn đi học, con khổ sở lắm. Con nghĩ chắc kiếp trước con không tu nên kiếp này con mới khổ. Con khổ vì chồng con, duyên nghiệp, nên con tu không đạt được, khó hòa, khó tiến. Con không hiểu giá trị tâm linh và đạo đức. Tâm con không được ổn định, mặc dù cố gắng dẹp bỏ tự ái, trở về với thanh tịnh, nhưng không được. Thầy ơi! Mỗi lần con ngồi thiền chừng 30 phút là đầu con nghĩ lung tung. Con không thiền được, con Soi Hồn chừng 10 phút là cũng bỏ; Vậy con phải làm sao để dẹp bỏ hết phiền não để có thể tiến bước trên đường tu học?
Con mong Thầy thương xót mà chỉ dạy cho con, để con được hiểu cái gì mà gọi là siêu mãn, siêu diệu của Thượng Ðế đã ân ban.
Con xin ngừng bút và chúc Thầy hưởng thêm tuổi thọ.
Kính thư,
LKH
Thư đi: |
Cairns, ngày 3/5/98
KH con,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 27/1/98, được biết con sống trong mọi sự khổ tâm của nghiệp lực gia cang đang lôi cuốn. Ở đời này có khổ, khổ, khổ, thì mới bằng lòng bước vào biên giới Phật Pháp mà tu. Vạn sự khởi đầu nan; Con đã gieo một tập quán nông cạn của tình đời đen bạc thì óc của con lúc nào cũng động. Nhìn thấy, nghe thấy mà không làm được gì hữu ích cho chính con, tức là hướng ngoại, tạo loạn trong nội tâm. Nay con gặp được pháp lành tự cứu, tức là giải phần trược, lưu phần thanh, hướng về Trời Phật mà tiến hóa, hướng về Trời Phật là tâm thức tự buông bỏ mọi trược khí trong nội tâm, trì niệm Phật thường xuyên tự giải cứu, trì tâm hành pháp từ động tới tịnh thì mới cảm thức được sự nâng niu của Trời Phật đã và đang dìu tiến tâm linh của chính con.
Pháp sẽ giúp con khai triển tâm thức. Qua pháp Soi Hồn và PLTC, liên tục niệm Phật và hành pháp, từ từ mọi sự sẽ được ổn định từ tâm lẫn thân cho đến gia đình, sẽ ý thức được căn bản của Trời Phật ân độ mà tu. Con có tâm, có xác mà không hành và tự khôi phục được sự quân bình của nội tâm thì uổng cho một kiếp làm người. Con tu để tự cứu con và khai triển từ trường điển quang trong con thì thanh tịnh mới phụ giúp cho gia đình của con được may mắn và bình an. Con đóng vai trò hiền thê và từ mẫu. Không tu tức là thiếu nhịn nhục, làm sao xây dựng cho gia cang tốt được? Chồng con đều là nghiệp lực trong cuộc sống, vợ và mẹ hiền thiếu thanh tịnh và nhịn nhục thì gia cang bất ổn, nhiệm vụ học từ bi và thực hiện từ bi của con là quan trọng nhất trong gia đình. Nếu con bấn loạn thì gia đình không ổn, làm sao tu được? Tiên Phật cũng nhờ nhịn nhục mà hình thành cứu độ quần sanh. Con muốn giải nạn thì phải thành tâm hành pháp, thì sẽ bớt nạn tai và dịp may sẽ tái hồi.
Chúc con vui tiến trong nhịn nhục hành pháp.
Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
KH con,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 27/1/98, được biết con sống trong mọi sự khổ tâm của nghiệp lực gia cang đang lôi cuốn. Ở đời này có khổ, khổ, khổ, thì mới bằng lòng bước vào biên giới Phật Pháp mà tu. Vạn sự khởi đầu nan; Con đã gieo một tập quán nông cạn của tình đời đen bạc thì óc của con lúc nào cũng động. Nhìn thấy, nghe thấy mà không làm được gì hữu ích cho chính con, tức là hướng ngoại, tạo loạn trong nội tâm. Nay con gặp được pháp lành tự cứu, tức là giải phần trược, lưu phần thanh, hướng về Trời Phật mà tiến hóa, hướng về Trời Phật là tâm thức tự buông bỏ mọi trược khí trong nội tâm, trì niệm Phật thường xuyên tự giải cứu, trì tâm hành pháp từ động tới tịnh thì mới cảm thức được sự nâng niu của Trời Phật đã và đang dìu tiến tâm linh của chính con.
Pháp sẽ giúp con khai triển tâm thức. Qua pháp Soi Hồn và PLTC, liên tục niệm Phật và hành pháp, từ từ mọi sự sẽ được ổn định từ tâm lẫn thân cho đến gia đình, sẽ ý thức được căn bản của Trời Phật ân độ mà tu. Con có tâm, có xác mà không hành và tự khôi phục được sự quân bình của nội tâm thì uổng cho một kiếp làm người. Con tu để tự cứu con và khai triển từ trường điển quang trong con thì thanh tịnh mới phụ giúp cho gia đình của con được may mắn và bình an. Con đóng vai trò hiền thê và từ mẫu. Không tu tức là thiếu nhịn nhục, làm sao xây dựng cho gia cang tốt được? Chồng con đều là nghiệp lực trong cuộc sống, vợ và mẹ hiền thiếu thanh tịnh và nhịn nhục thì gia cang bất ổn, nhiệm vụ học từ bi và thực hiện từ bi của con là quan trọng nhất trong gia đình. Nếu con bấn loạn thì gia đình không ổn, làm sao tu được? Tiên Phật cũng nhờ nhịn nhục mà hình thành cứu độ quần sanh. Con muốn giải nạn thì phải thành tâm hành pháp, thì sẽ bớt nạn tai và dịp may sẽ tái hồi.
Chúc con vui tiến trong nhịn nhục hành pháp.
Quý thương,
Lương Sĩ Hằng