Thư Từ Lai Vãng
Thư đến: | '... Đã lỡ mang bệnh ngu rồi, có cách nào cho hết ngu không Thầy?' |
29/5/1994
Kính bái Đức Thầy!
Con là NTN, hôm nay con viết thư nầy trước thăm Thầy và chị Hoàng Vinh, sau con có vài lời nhờ Thầy giúp con.
Kính thưa Thầy! Con đã an chay trước khóa tịnh khẩu tới nay nhưng con phải nấu ăn cho một đứa cháu và một con một của con; Nhưng từ trước tới nay con chỉ mua thịt họ làm sẵn; Nhưng cách đây ba tuần con đã mua một con cua sống luộc cho hai đứa nó ăn. Lúc đó con nghĩ rằng tạo hóa đã an bài nhưng sau đó con đã ăn năn dù con không ăn nhưng con đã làm chết nó. Như vậy con có tội không Thầy? Trước khi luộc con có niệm Phật và cầu nguyện cho linh hồn của con cua được đi đầu thai, từ đó đến nay con xót xa không biết con cua có được đi đầu thai không? Xin Thầy niệm tình thứ lỗi cho con. Thầy dùng huệ nhãn để cứu độ linh hồn con cua được giải thoát, con xin đội ơn Thầy và nguyện cố gắng nhớ không dám phạm lỗi này.
Kính thưa Thầy! Sao con ngu quá, đi tới đâu ai cũng chưởi, sao mầy ngu quá; Không hiểu sao từ nhỏ lớn không mọc răng cùng, sao con ngu quá thì có ảnh hưởng việc tu học của con không Thầy? Con có cố gắng niệm Phật nhưng vẫn còn ngu. Từ ngày tu học tới nay con có giảm bớt nóng giận nhưng cái ngu vẫn còn; Ai cũng khi dể con ngu quá. Thưa Thầy! Con đã lỡ mang bệnh ngu rồi, có cách nào cho hết ngu không Thầy? Có lúc con đọc sách “Khai Ngộ Chân Lý", con hiểu được cái cao siêu chiều sâu, có lúc con chỉ đọc và hiểu sơ thôi, tại sao vậy Thầy? Con xin Thầy cho con lời dạy để con làm hành trang trên bước đường tu học; Con nghĩ thật nhiều nhưng sợ viết nhiều sẽ lộn xộn nên con xin dừng bút, con xin kính bái Đức Thầy và cho con lời minh giải.
Kính lạy Thầy,
Con,
NTN
Kính bái Đức Thầy!
Con là NTN, hôm nay con viết thư nầy trước thăm Thầy và chị Hoàng Vinh, sau con có vài lời nhờ Thầy giúp con.
Kính thưa Thầy! Con đã an chay trước khóa tịnh khẩu tới nay nhưng con phải nấu ăn cho một đứa cháu và một con một của con; Nhưng từ trước tới nay con chỉ mua thịt họ làm sẵn; Nhưng cách đây ba tuần con đã mua một con cua sống luộc cho hai đứa nó ăn. Lúc đó con nghĩ rằng tạo hóa đã an bài nhưng sau đó con đã ăn năn dù con không ăn nhưng con đã làm chết nó. Như vậy con có tội không Thầy? Trước khi luộc con có niệm Phật và cầu nguyện cho linh hồn của con cua được đi đầu thai, từ đó đến nay con xót xa không biết con cua có được đi đầu thai không? Xin Thầy niệm tình thứ lỗi cho con. Thầy dùng huệ nhãn để cứu độ linh hồn con cua được giải thoát, con xin đội ơn Thầy và nguyện cố gắng nhớ không dám phạm lỗi này.
Kính thưa Thầy! Sao con ngu quá, đi tới đâu ai cũng chưởi, sao mầy ngu quá; Không hiểu sao từ nhỏ lớn không mọc răng cùng, sao con ngu quá thì có ảnh hưởng việc tu học của con không Thầy? Con có cố gắng niệm Phật nhưng vẫn còn ngu. Từ ngày tu học tới nay con có giảm bớt nóng giận nhưng cái ngu vẫn còn; Ai cũng khi dể con ngu quá. Thưa Thầy! Con đã lỡ mang bệnh ngu rồi, có cách nào cho hết ngu không Thầy? Có lúc con đọc sách “Khai Ngộ Chân Lý", con hiểu được cái cao siêu chiều sâu, có lúc con chỉ đọc và hiểu sơ thôi, tại sao vậy Thầy? Con xin Thầy cho con lời dạy để con làm hành trang trên bước đường tu học; Con nghĩ thật nhiều nhưng sợ viết nhiều sẽ lộn xộn nên con xin dừng bút, con xin kính bái Đức Thầy và cho con lời minh giải.
Kính lạy Thầy,
Con,
NTN
Thư đi: |
Montreal, ngày 10/7/1994
N con,
Thầy đã vui nhận được thư con, được biết con vẫn khôn hơn Thầy. Con biết sự đau đớn của con cua nhưng mà con quên cứu con cua, nên con cảm thấy có tội. Người ăn thịt cua cảm thấy ngon mà quên tội. Con biết đó là tội, khi con giết con cua nhưng con viết thư nhờ Thầy giải tội, tức là con khôn hơn Thầy. Thầy vẫn nhịn nhục nghe theo những gì con muốn nhưng việc đó chính con phải làm, tức là bỏ công tu học, tham thiền nhiều thì mới bỏ được cơn u mê tăm tối. Thiên hạ nói rằng con ngu, Thầy đề nghị con tu ngu như ông Phật thì mọi sự ngu trần gian sẽ tiêu tan, tức là sự tăm tối sẽ biến thành ánh sáng. Chúc con vui tiến.
Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
N con,
Thầy đã vui nhận được thư con, được biết con vẫn khôn hơn Thầy. Con biết sự đau đớn của con cua nhưng mà con quên cứu con cua, nên con cảm thấy có tội. Người ăn thịt cua cảm thấy ngon mà quên tội. Con biết đó là tội, khi con giết con cua nhưng con viết thư nhờ Thầy giải tội, tức là con khôn hơn Thầy. Thầy vẫn nhịn nhục nghe theo những gì con muốn nhưng việc đó chính con phải làm, tức là bỏ công tu học, tham thiền nhiều thì mới bỏ được cơn u mê tăm tối. Thiên hạ nói rằng con ngu, Thầy đề nghị con tu ngu như ông Phật thì mọi sự ngu trần gian sẽ tiêu tan, tức là sự tăm tối sẽ biến thành ánh sáng. Chúc con vui tiến.
Quý thương,
Lương Sĩ Hằng