Thư đến: '... Có hai bài học mà con cảm thấy nghị lực mình yếu đi là tiền và tình'
S, ngày 16/02/2003

Con kính gởi Thầy,
Con kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe, an khang, an lạc và bà Tám luôn mạnh khỏe.
Thưa Thầy! Gia đình con gồm bốn người tu theo Pháp nầy. Con bắt đầu tu năm 1984. Ngày con mới bước vào Pháp, con rất là cứng cỏi và mạnh mẽ. Tu hành thì bạn bè, anh chị thì đạt được nhiều kiểm chứng lạ; Còn con thì chỉ biết được là mình được mở rất nhiều; Ngoài sự mở trí con chỉ biết một điều là phải học.
Thầy ạ! Bài học nào đến với con, con luôn đón nhận và con thấy vui thích là mình đã được học bài và con đã hiểu rất nhiều.
Thầy ạ! Vậy mà có hai bài học mà con cảm thấy nghị lực mình yếu đi là tiền và tình. Ngày mà con mắc nợ, tâm con luôn nghĩ là chết. Nhưng con đau lòng là chết rồi mà Đạo con chưa trọn. Con luôn hối tiếc là Đạo và Hiếu chưa trọn, vì con còn mẹ cũng già yếu. Và Trời Đất và Đấng Cha lành đã ban ân phước đến cho con, con đã trả được nợ và cuộc sống bình yên đến với con, tâm hồn con thanh thản nhẹ nhàng.
Thầy ạ! Bình yên đến với con được hai năm và chuyện tình cảm lại đến với con. Ngày trước con luôn nói tình cảm là gì, con xem thường; Chữ tình con rất xem nhẹ. Chắc có lẽ vì vậy con mới vướng vào chữ tình. Tiền tình con đều vướng, mà con không trọng chữ tình, con không hề nghĩ đến; Con chỉ lo nghĩ đến chữ tiền mà thôi. Đến khi chữ tiền con lo xong, thì tình lại đến. Người đó theo con rất lâu và đã đi một thời gian rồi trở lại. Lần trở lại nầy con đã trả nợ xong; Con đã kiểm chứng lại tình cảm của người đó, nhưng con rất bình tỉnh mà khuyên người đó nên lập gia đình đi và con đã quyết chí rồi; Tu không lập gia đình.
Thầy ạ! Thời gian sau đó người đó lập gia đình. Ngày đám cưới của người đó con khóc thật nhiều mà con cười cũng nhiều; Khóc vì chuyện tình đời dang dỡ, cười vì mình tự do hành pháp.
Thầy ạ! Sống trong nội tâm như con thật là khổ, tất cả sự việc con đều nén trong lòng rồi con trở thành người thẩn thờ điên dại; Khi thì cười khi thì khóc và từ đó thần kinh của con rất yếu và ý chí con suy sụp. Cuối cùng con cũng cố gắng mà gượng để cứu lấy mình. Tỉnh lại thì con lại tự trách mình sao mà u mê và nhu nhược yếu hèn. Má con bị bệnh tai biến, con phải lo cho má. Mỗi đêm con phải thức nhiều lần và lớp thần kinh của con yếu nên con đã bỏ thiền bốn năm rồi.
Thầy ạ! Những lúc đau khổ con thường tâm sự cùng Thầy qua nhật ký. Tâm tư của con luôn nghĩ đến Thầy và lúc nào con cũng nghĩ là đứa học trò tràn đầy tội lỗi và con quyết năm nay con sẽ thiền lại. Ngày mùng hai Tết, chị con đi thiền đường tình cờ gặp chị NS; Con nhờ chị NS chuyển thư con đến Thầy. Con xin Thầy cho con lời dạy và Thầy giúp con có nhiều nghị lực để con tiếp bước trên đường hành pháp.
Con xin biết ơn Thầy.

Kính bái,
Con,
TN
 
Thư đi:
Sydney, ngày 24/04/2003

TN,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 16/02/2003, được biết con đang động loạn vì dâm tánh, thiếu dứt khoát, tâm thân yếu, loạn động trong sự tham dục bất chánh, đã khổ lại càng khổ thêm. Toàn là dồn dập những chuyện ngoài ý muốn, chỉ có con đường hướng thượng tu học thì mới giải quyết được mọi sự. Có đụng chạm thì mới có chứng giải. Ở đời này tình tiền duyên nghiệp đã lôi cuốn biết bao nhiêu người xuống âm phủ. Làm người đang sống trong cảnh có Trời có Đất có Đạo mà không chịu nhịn nhục để sớm thức tâm, ngược lại đã tự hại mình xuống vực thẳm không bao giờ giải quyết được.
Nếu con dứt khoát muốn tu thì phải thực hiện 10 điều tâm niệm như sau:
1) Nhịn nhục và cần mẫn
2) Dứt khoát thất tình lục dục
3) Tha thứ và thương yêu
4) Nuôi dưỡng tinh thần phục vụ tối đa
5) Bố thí và vị tha
6) Đối đãi thật tâm và lễ độ
7) Sống tạm để cứu đời không phải để hưởng thụ
8) Giữ tâm thanh tịnh trong mọi trường hợp xảy ra
9) Quên mình trì niệm lục tự Di Đà
10) Hòa tan trong khổ mưu cầu sớm thức tâm.

Học thuộc lòng 10 điều kể trên thì sẽ được nhiều may mắn đến với con. Con hành thiền là giải, ngược lại con chỉ rước động mà thôi.
Người tu Vô Vi động loạn bỏ đạo là rước nghiệp vào tâm, thực thi những chuyện không cần thiết, phạm thượng hồi nào không hay, lúc chết phần hồn sẽ thành trùng dế, không giúp ích được ai cả! Thầy thường nói Khổ! Khổ! Khổ! Ba lần khổ mới bằng lòng bước vào biên giới Phật Pháp.
Thầy năm nay 81 tuổi, mong con thức tỉnh và tự tu chứ Thầy không thể phục vụ con nhiều.

Quý thương,
Lương Vĩ Kiên
OngTamVietThu2
 
Vài thư đi thư lại mới đây
721. Ngày 03-06-1990. Người viết: LTL
722. Ngày 12-07-1990. Người viết: NTS
723. Ngày 08-08-1990. Người viết: LPN
724. Ngày 26-02-1992. Người viết: PVĐ
 
của tổng cộng 724 thư đi thư lại (được phổ biến) theo thứ tự ngược lại của ngày tải lên Thư Viện.
left-blu2 left-blu3 29 30 31 32 33 34 35 36 [37]
 
 
 
right-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
 

(Thư viện đang gom góp các thư từ lai vãng của Đức Thầy và hành giả Vô Vi. Kính mời quý bạn đạo gần xa đóng góp cho kho tàng chung này ngày càng đầy đủ hơn. Đa tạ.)

Tìm: