Thư đến: '... Càng lúc con càng thấy rõ sự sai lầm quá nhiều trong tiền kiếp và ở cả kiếp hiện tại.'
LA, ngày 21/05/2002

Kính Thầy Vĩ Kiên,
Nghiệp thân nhuốm bệnh lòng điên đảo,
Lực bất tùng tâm dạ núng nao...
Ơn Thầy ơn bạn bao giờ trả?
Nửa chừng ... gãy gánh biết làm sao!
Ơn cha..., nghĩa mẹ chưa đền,
Ơn Thầy ơn bạn nỗi niềm luyến lưu.
Hứa tu lòng vẫn cố tu,
Nội công ngoại kích mây mù tứ giăng.
Càng tu càng lúc càng găng,
Lắm khi thất chí lăng xăng sự đời.
Đem vô lòng dạ rối bời,
Nỗi lo thân bệnh chơi vơi tấc lòng.
Lời Thầy căn dặn tâm không,
“Thế gian đô thị giả”, trong lòng khắc ghi.
Khi xưa châm cứu nhiều khi...,
“ Thân mầy yếu lắm ...” còn ghi nhớ hoài.
Bệnh sao cứ bệnh dài dài,
Tâm làm thân chịu tiếc hoài cái ngu.
Ngu nên phải chịu cảnh tù,
Nghiệp thân mang nặng ráng tu giải hòa.
Thưa Thầy! Buồn phiền vì thân bệnh nên con có viết gởi Thầy ít dòng thơ để trút bớt nỗi lòng ưu tư, vì trong nỗi cô đơn con không biết bày tỏ cùng ai.
Càng lúc con càng thấy rõ sự sai lầm quá nhiều trong tiền kiếp và ở cả kiếp hiện tại.
Chính cái bệnh bao tử và yếu tim của con hiện tại cũng là hậu quả của bao sai lầm mà bây giờ con phải chịu. Cái bệnh nhiều khi nó làm cho ý chí bị trì trệ và ảnh hưởng đến sự thực hành thiền rất nhiều.
Cái thân mình đã vậy ..., nhìn lại xung quanh, anh em cha mẹ ..., ai ai ít nhiều cũng đều mang bệnh từ tâm lẫn thân ..., nhiều khi nản quá! Nản nhưng không bao giờ bỏ cuộc. Ý chí con tiếp tục nung nấu để đến một lúc nào đó sẽ là hiện thực.
Con chúc Thầy và bạn đạo nước ngoài được nhiều sức khỏe vui tươi.

Con,
TVH
 
Thư đi:
Montreal, ngày 31/07/2002

VH,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 21/05/2002, được biết con đang lo âu vì bệnh hoạn dây dưa, khó tu khó hòa.
Như con đã hiểu được tâm làm thân chịu; Nếu con tu sửa thì sẽ có kết quả ở tương lai.
Chúc con vui tiến và quên đi bệnh hoạn dây dưa mà thực hành giải nghiệp.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Vĩ Kiên
Tìm: