Thư đến: '... Sau trận đòn đó con mang đủ thứ bệnh! Cho tới bây giờ mỗi lần nhớ đến là con khóc'
H, tháng 5 năm 2001

Kính gởi Đức Thầy kính yêu,
Con tên là HM ở H; Kính chúc Đức Thầy dồi dào sức khỏe, thân tâm an lạc thường độ chúng sinh. Đã mấy năm nay Thầy không ghé qua H thăm chúng con, chúng con nhớ Thầy lắm. Biển H vắng Thầy nó cũng buồn và nhớ Thầy như tụi con. Con rất mong có dịp nào Thầy ghé qua H thăm chúng con nha Thầy; Con rất mong Thầy. Tháng 10 tới con đi Đại Hội mong gặp riêng Thầy vài phút. Kính Thưa Thầy! Vào cuối tháng 5 dương lịch con có dịp đi với con trai con dẫn hai đứa cháu nội về Việt Nam. Con kính trình cùng Thầy và xin phép Thầy, Thầy đồng ý thì con mới dám đi. Con chờ ý kiến của Thầy.
Sau đây con có vài câu hỏi nhờ Thầy chỉ dạy giùm con. Con kể hơi dài dòng một chút, Thầy đừng buồn con nha.
• Thầy có nói tu è ạch, ôm nghiệp tâm quá nhiều, tu hoài không tiến được. Đó là tâm trạng của con hiện nay, con không dứt khoát được chuyện cũ, nên con tu hoài không có kết quả tốt. Con lại không thực hiện được tha thứ và thương yêu.
• Cách đây hơn 30 năm, ba ruột của con nghe lời vợ nhỏ đánh đập con rất tàn nhẫn, dã man. Con chết đi sống lại và thân thể con bầm dập đau đớn lắm, Thầy ơi! Không sao mà tả cho hết trận đòn năm đó. Ba con đánh con từ trên đầu đánh xuống vào lúc nửa đêm, dì ghẻ cản cửa không cho người ta vô can ba con. Lúc đau đớn tột cùng thì con thấy có một cục sáng nhỏ từ trên óc rớt xuống cổ họng và vào bụng con. Lúc đó con tưởng là con chết rồi, ba con cũng tưởng là con chết nên không đánh nữa. Thì ra con vẫn còn sống, lúc đó khoảng 12 giờ đêm. Ba con lấy hết quần áo của con liệng ra đường rồi đuổi con đi. Thân thể con bầm dập rã rời đi không nổi, mà con phải đi đâu giờ nầy? Viết đến đây con lại thấy uất nghẹn dâng lên, con khóc đây. Phải chi con có tội tình gì thì ba con đánh con, con đâu có buồn. Con cảm thấy con là đứa con có hiếu hy sinh cho gia đình, đi làm để phụ với ba con nuôi gia đình, lo cho đàn em và má con ở quê nhà. Lúc đánh con, ba con hoàn toàn tỉnh táo, không say xỉn gì hết.
• Sau trận đòn đó con mang đủ thứ bệnh! Cho tới bây giờ mỗi lần nhớ đến là con khóc. Con lại giận ba con; Thú thật với Thầy là con không còn thương kính ba con nữa.
• Con vẫn thường xuyên lạy Kiếng Vô Vi và cầu nguyện báo hiếu cho ba má con. Má con mất tám năm rồi mà con vẫn còn nhớ thương nhiều.
• Con còn giận gia đình bên chồng con. Chồng con lúc nào cũng lo cho mấy đứa em của ảnh. Mấy đứa em của ảnh là số một, còn vợ con là phụ. Mấy đứa em của ảnh đã hơn 30 tuổi hết rồi. Em ảnh đòi hỏi đủ thứ mà không cần hỏi ý của con. Tụi nó đòi hỏi bao nhiêu là ảnh sẵn sàng, mặc dù năm nay ảnh đã lớn tuổi lại mới vừa trải qua một tai nạn khá nặng, thế mà tụi nó có tha cho ảnh đâu. Tụi nó làm nhiều việc con đau buồn, con lấy ảnh mà ảnh không có trách nhiệm gì với con hết. Ảnh chỉ lo cho gia đình em út của ảnh mà thôi; Đời con chỉ toàn là nước mắt, Thầy ơi! Lúc con sanh nhắn ảnh về, ảnh còn nói vô đây nhức đầu quá. Còn em gái ảnh sanh ảnh bận không vô thăm được thì ảnh là ảnh buồn không vô thăm được.
• Con cố buông bỏ mà không được vì con biết nghiệp con quá nặng nề. Con cũng biết người tu không nên ôm chấp những chuyện cũ mà sao con vẫn nhớ đến hoài. Mỗi lần có chuyện gì có liên quan đến ba con hoặc gia đình bên chồng con thì con lại nổi sân si lên, rồi giận, rồi hờn,...
• Con tin là chỉ có Thầy mới giải tỏa giùm con mấy vết đen đó. Con mong Thầy cho con vài lời khuyên giải. Con rất đội ơn Thầy.
• Con bị chứng đau lưng kinh niên, đứng cũng đau, ngồi cũng đau, nhất là khom lưng thì đau dữ dội hơn. Cho nên con ngồi thiền không lâu được; Soi Hồn 15 phút, thở pháp Luân Thường Chuyển xong, Thiền Định khoảng 45 phút, là con đau lưng lắm, ngồi không nổi nữa. Thầy có cách gì chỉ giúp con, con cố gắng niệm Phật mà nhiều lúc cũng quên hoài.
• Con tu mà còn ôm chấp đủ thứ thì chắc chắn sẽ không đi đến đâu. Con cố gắng buông bỏ mà sao con vẫn nhớ hoài; Nhiều lúc ngồi thiền, con lại nhớ tới trận đòn ba con đánh con, rồi con chảy nước mắt.
• Hôm đầu năm ba con có du lịch qua H chơi 5 tuần, lúc ba con qua đây thì chuyện cũ lại hiện về với con. Con giận ba con và đôi lúc con nói thẳng với ba con là sao ba đánh con tàn nhẫn quá vậy? Ba con la lên và nói: "Phải chi gần là tao về ngay, mày dẹp bỏ tất cả chuyện cũ đi, tao bực mình lắm ...", con sợ quá nín khe luôn.
• Con kính mong Thầy giải đáp giùm con, con thành thật cảm đội ơn Thầy. Con lúc nào cũng cố gắng lo tu và mong sao ngồi thiền được lâu hơn.
Con kính chào Thầy; Con kính chúc Thầy sống lâu trăm tuổi, sức khỏe lúc nào cũng thật dồi dào.

Kính chào Thầy,
Con,
HM
 
Thư đi:
Montreal, ngày 19/5/2001

HM,
Thầy vui nhận được thư con tháng 5 năm 2001, được biết con định về Việt Nam với con cháu của con. Còn về việc ghé H thì Thầy không có đủ thì giờ. Vậy có dịp tốt về Việt Nam thì cứ về; Cần bình tâm niệm Phật giải nghiệp lực trước khi đi. Còn về việc cha dạy con là việc thường tình, không nên báo thù và giận hờn nữa. Ơn cha như núi Thái Sơn, cần thật tâm tu thì mới đền đáp được, cần sự thanh tịnh thì mới giải tỏa được nghiệp chướng. Con bị cha đánh đập là phước cho con, cần sự nhịn nhục thì mới thật sự báo hiếu. Chuyện ám ảnh là chuyện bên ngoài không nên lưu luyến thì mới đúng là người tu Vô Vi. Quên được chuyện cũ là đại phước cho chính mình. Vậy con nên thường xuyên niệm Phật, tiến gần Phật Tiên mới mong tha thứ và thương yêu được. Nếu con có dịp tham gia Đại Hội thì sẽ có duyên hội ngộ với những phần hồn của người liên hệ với chính con sẽ được tiến hóa nhanh hơn. Còn về bệnh đau lưng thì con cần đi Bác Sĩ chiropractor chỉnh hình bộ xương sống sẽ hết bệnh. Chúc con vui tiến.
Công ơn của ba con chỉ có thật tâm tu mới đền đáp được ơn vô tận của ba con, con không nên giận hờn ba con, tạo nghiệp tâm cho chính con. Tội bất hiếu là nặng nhất, còn giận là còn nghiệp. Con nên thành tâm tu tiến hướng tâm về ba con thì ba con sẽ có cơ hội ăn năn sửa chữa và tu tiến. Chúc con thành tâm tu tiến và phát triển từ tâm.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng -Vĩ Kiên
OngTamVietThu3
 
Vài thư đi thư lại mới đây
161. Ngày 10-12-1992. Người viết: TKV
162. Ngày 29-12-1992. Người viết: TBN
163. Ngày 29-01-1993. Người viết: HKP
164. Ngày 01-06-1993. Người viết: MH
165. Ngày 03-01-1992. Người viết: HTN
166. Ngày 22-12-1992. Người viết: TLT
167. Ngày 02-12-1992. Người viết: N
168. Ngày 27-12-1999. Người viết: VTS
169. Ngày 18-01-1993. Người viết: NNT
170. Ngày 07-03-1993. Người viết: TTL
171. Ngày 21-12-1992. Người viết: LTKP
172. Ngày 28-11-1982. Người viết: KGT
173. Ngày 29-06-1993. Người viết: Đ
174. Ngày 10-04-1993. Người viết: LTT
175. Ngày 10-02-1993. Người viết: TTNT
176. Ngày 26-00-1993. Người viết: LNB
177. Ngày 16-12-1992. Người viết: TVT
178. Ngày 26-06-1993. Người viết: PKL
179. Ngày 18-02-1993. Người viết: LTL
180. Ngày 29-07-1993. Người viết: TA
 
của tổng cộng 724 thư đi thư lại (được phổ biến) theo thứ tự ngược lại của ngày tải lên Thư Viện.
left-blu2 left-blu3 5 6 7 8 [9] 10 11 12 13  right-blu3 right-blu2
 
 
 
down-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
(1)Trang 'Thư Từ Lai Vãng', cũng như cả VoviLib, là một phương tiện của chung, chứa đựng những thư đi thư lại trên đường hoằng pháp của thiền sư Lương Sĩ Hằng và bạn đồng hành trong suốt những năm Ngài còn tại thế. Chúng tôi lưu trữ những thư từ ấy trong chữ viết trong database để giúp việc truy cập của hành giả được dễ dàng hơn.
(2)Khung Tìm nhỏ ở bên trên có thể giúp quý vị tìm bài. Để sử dụng, đánh vào khung vài chữ muốn tìm của lá thư, chẳng hạn như 'VHT' (viết tắt tên người viết thư) và bấm 'Go'. Nếu tìm theo năm tháng, cần đánh theo thứ tự 'năm-tháng-ngày'. Thí dụ: '1988', hay '1988-07', hay '1988-07-06'. Nếu để trống và bấm 'Go', kết quả sẽ là tất cả thư từ hiện có! Xin dùng kiểu chữ Unicode.
(3)Để đọc một lá thư tìm được, bấm vào link của thư đó, lá thư sẽ hiện ra phía bên trái.
(4)Nếu bạn có account và đã login, có thể dùng link "Tải Thư Từ Lai Vãng lên Thư Viện" hiện ra ở bên trên để mang thư vào.
 

(Thư viện đang gom góp các thư từ lai vãng của Đức Thầy và hành giả Vô Vi. Kính mời quý bạn đạo gần xa đóng góp cho kho tàng chung này ngày càng đầy đủ hơn. Đa tạ.)

Tìm: