Thư đến: '... Đời và đạo đều mờ mịt không sáng sủa và êm đềm bằng an, nên con đã làm Thầy buồn giận con'
Thụy Sĩ, Genève, ngày 27 tháng 9 năm 1997

Kính gửi Thầy thương nhớ của con,
Kính thưa Thầy,
Con viết lá thư nầy sau khi nhận được thư hồi âm của Thầy viết ngày 18/9/97 và điện thoại của nữ đạo hữu YM. Sau một đêm ngủ không ngon giấc cho lắm vì con phải cho trí óc mình suy xét lại những gì đã làm trong quá khứ. Con thấy con vì buồn phiền nhiều chuyện trong đời, đời và đạo đều mờ mịt không sáng sủa và êm đềm bằng an, nên con đã làm Thầy buồn giận con, một đệ tử ngổ nghịch. Con xin cúi đầu lạy tạ Thầy, cúi xin Thầy tha thứ cho con lần này là lần đầu tiên con phạm lỗi và cũng sẽ là lần cuối cùng sẽ không bao giờ con tái phạm nữa.
Thầy yêu quý,
Nhớ lại năm xưa 1978-1979 tại nhà Thầy ở Phù Đổng Thiên Vương và thiền đường Nguyễn Biểu (Hòa Hưng) Thầy đã ôm con mà châm cứu trị bệnh cho con, nhất là đã châm cứu vào huyệt ấn đường cho con, lúc đó là thời gian con đang khai mở huyệt này, nó xoáy tít luôn luôn khi tập trung và mỗi khi con đến chỗ thờ phụng. Tình thầy trò đã trả qua gần hai chục năm rồi mà con không vun bồi cho nó thêm đậm đà tình nghĩa, lại nói nhiều điều làm Thầy buồn giận con. Con xin Thầy tha thứ cho con và coi con là đệ tử của Thầy như xưa. Mong Thầy viết cho con một lá thư nói là Thầy tha thứ lỗi lầm của con thì con mới an tâm, khỏi cắn rứt lương tâm được. Con nguyện cố gắng tu thiền cho nhiều, sửa tâm sửa tánh cho thiệt hoàn mỹ hoàn thiện để sau này nối gót Thầy để làm điều tốt, nói điều tốt cho nhơn loại và bạn đạo phái Vô Vi chúng ta được đồng chung hưởng, chung vui tiến hóa trở về nguồn cội. Mong Thầy quên đi và xóa sạch những gì con đã lầm lẫn và từ đây tình nghĩa thầy trò ta lại vui vẻ, tròn trịa như xưa.
Kính thưa Thầy quý mến,
Con lúc nào cũng quý trọng Thầy và lắng nghe lời Thầy dạy dỗ, một người khi đã tiến sâu vào con đường đạo giải thoát, đã tạo được hào quang toàn thân chói sáng tươi đẹp, con cần phải thủ lễ gấp trăm gấp ngàn lần người thường. Người xưa thường nói câu:"Nhất tự vi sư, bán tự vi sư", một chữ cũng là thầy mà nữa chữ cũng là thầy. Điều đó con nào dám quên; Con người có tình có nghĩa là quan trọng, còn tiền bạc chỉ là đất cát mà thôi; Kim tiền như phấn thổ. Con hãnh diện và vui mừng có một vị Thầy sáng suốt và đạo mạo như Thầy. Trải qua bao năm trải gió dầm sương rày đây mai đó, lăn lộn với đời để cứu vớt linh hồn trong bể khổ, Thầy vẫn như vàng như ngọc không bị mất màu lóng lánh và không bị ô nhiễm nét trong sáng của ngọc quý mâu ni. Mừng thay cho nhơn loại có một bậc thầy cao quý như thế trong thời buổi động loạn và đầy vật dục này. Nếu sau này con được Bề Trên trao cho sứ mạng độ dân tiến hóa như Thầy, không hiểu con có làm được một chút xíu nhỏ điều tốt của Thầy làm không? Hay là con sẽ phải bị đời lôi cuốn, bị sang giàu và tình yêu phàm tục lôi cuốn và phá tan đi sự chói sáng của ngọc quý mâu ni.
Kính thưa Thầy nhớ thương,
Mong Thầy đừng buồn giận con nữa và hãy dạy dỗ con vì tâm tánh con còn rừng rú lắm. Hãy lấy uy lực của một bậc giải thoát, của một vị Phật sống mà giáo hóa con; Cho con trở thành một hiền đồ, một hiền nhơn tu đạo tại thế. Con muốn Thầy đánh con bằng roi điển cho thiệt đau để con sớm trở thành một người hữu dụng cho nhơn loại sau này. Mong lắm thay!
Có lẽ cũng tạm đủ để xin Thầy tha lỗi cho con; Lần này con kính chúc Thầy được an khang trường thọ; Hẹn ngày tái ngộ để con được hàn huyên trò chuyện cùng Thầy cho thỏa lòng con.

Kính bái,
con, NT
 
Thư đi:
Montreal, ngày 3 tháng 10 năm 1997

T con,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 27/9/97, nhắc lại tình cũ nghĩa xưa trên đường tu học thích thú của chính con. Đối với Thầy lúc nào cũng nhìn rõ việc phải làm của đối phương tùy theo trình độ sẵn có của mỗi hành giả tại mặt đất này. Nhịn mà học những hữu ích để sửa tâm thân chứ Thầy rất bận không có thì giờ để giận bất cứ một ai, kể cả loài thú vật. Thầy đã viết thư cảm ơn những lời chỉ trích và xây dựng của con và chấp nhận sự bình đẳng giữa con và Thầy.
Nay lại nhận được thư của con ăn năn sám hối cũng từ trong đáy lòng của con. Thầy lại có dịp xem lại quyển album của Thầy có hình con tươi đẹp trẻ trung, kỷ niệm lưu giữ nhiều năm rồi nhưng vẫn vui. Nếu con bằng lòng cho phép, Thầy tiếp tục giữ phần kỷ niệm ấy. Xin con cho Thầy hay, Thầy sẽ hoàn trả bằng bưu điện để con khỏi bận lòng khi con tu đắc; Khỏi sợ Thầy lợi dụng hình con để bán ăn. Thầy lúc nào cũng đứng trong vị trí xây dựng chứ không có ý đồ mưu lợi cá nhân; Lập trường của Thầy trước sau như một: Sửa mình để tiến hóa mà thôi. Cho nên Thầy phải cam chịu mọi sự sỉ nhục bất cứ từ đâu đến. Có nhục thì mới có đủ nước mắt chan cơm qua ngày; Ngày ngày khó qua nhưng ngày ngày vẫn qua. Niềm tin lúc nào cũng không thay đổi; Thầy vẫn sống lây lất cho đến nay, đã và đang thấy sự đau khổ của các con mà sửa tiến, lại được thấy sự nhẫn tâm phụ bạc của loài người, từ chuyện có nói không, từ chuyện không nói có, thảm nhục vô cùng. Đêm đêm chỉ lo hành thiền tự thức; Con cũng vậy, sau khi bị giày xéo bởi tình đời đen bạc, con mới chịu khép mình hướng về thanh tịnh mà tu. Con đã từng đọc nhiều sách, viết rất hay; Nhưng sách là sách, người là người; Làm người có cơ hội tu sửa hơn là sách vì đã được chuốt sắp cho đâu vào đấy, đọc cho êm tai, nếu sửa là hư. Lời nói của Chư Phật đã dịch ra đủ thứ tiếng trên thế giới nhưng sách và người đều khác xa nhau một trời một vực. Con càng thực hành con sẽ thấy rõ điều này. Mỗi một đơn vị đều khác nhau; Đọc sách thì sẽ thấy mình phạm từ lỗi này tới lỗi nọ. Tu thiền thực hành cũng vậy; Lại càng thấy sự sai lầm của chính mình đã tạo cho chính mình nhiều hơn; Ăn năn sám hối mà bằng lòng tu sửa nhiên hậu mới tiến về không được. Thầy chỉ biết phục vụ chứ không dám chửi mắng ai cả, xin lỗi con, Thầy không thể làm điều này.
Con là con người có trí khôn, không cần đánh đập như con thú mới tiến. Thầy thật tâm thật tình bất vụ lợi đã trao cho con một pháp lành tự cứu và cứu tha ở tương lai; Ngược lại con không tin nơi khả năng thanh tịnh của chính con thì con chỉ tạo động mà thôi (uổng cho một kiếp người mang danh tu mà thiếu tu).
Thầy nói rất đơn giản và dễ hiểu nhưng trên đường dài hành rất khó. Con nên học nhịn nhục tối đa để giúp phần hồn con có cơ hội tiến hóa tốt; Xa cha mẹ chỉ có Trời Đất và đạo pháp là thân thương nhất trong đời con. Phật pháp vô biên; Khi chúng ta tu thanh nhẹ rồi thì chúng ta sẽ không còn biên giới và chế độ nữa; Duyên lành đến là cứu hay là giúp. Nhờ Thầy đi casino bao nhiêu năm nay, Thầy đã được an lành và được một số bạn nghèo khổ sống với Thầy trong sự thương nhớ và xây dựng về vật chất. Thầy muốn làm điều thiện thì Thầy phải tận dụng sự sáng suốt của chính mình để có một số đóng góp nhỏ nhoi đưa đến tận tay người đau khổ, bắt buộc Thầy phải chịu mọi sự khổ nhục để đạt tới mục đích thân thương của người đau khổ. Ở trên đời này không ai chịu tặng than khi tuyết rơi; Việc này Thầy đã làm nhiều năm rồi; Thầy không ngừng nghỉ được vì đại nguyện của Thầy là "tử vì đạo", dù có chết cũng sống với đạo mà thôi. Đạo thì có nhân đạo và thiên đạo. Pháp của chúng ta đang hành là đời đạo song tu.
Đường đi còn dài, con phải cố gắng thực hành đứng đắn thì mới đạt đến kết quả tốt; Trời Phật sẽ chứng tâm. Rất tiếc là con không được sống gần Thầy; Nếu sống gần Thầy thì con sẽ tội nghiệp và chỉ biết lau nước mắt cảm động mà thôi. Những gì Thầy đã và đang làm đều có hình ảnh và bằng chứng rõ rệt, không thêm bớt được. Chúc con vui học trong nhịn nhục và thăng hoa tốt đẹp.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
OngTamDocThu
 
Vài thư đi thư lại mới đây
161. Ngày 10-12-1992. Người viết: TKV
162. Ngày 29-12-1992. Người viết: TBN
163. Ngày 29-01-1993. Người viết: HKP
164. Ngày 01-06-1993. Người viết: MH
165. Ngày 03-01-1992. Người viết: HTN
166. Ngày 22-12-1992. Người viết: TLT
167. Ngày 02-12-1992. Người viết: N
168. Ngày 27-12-1999. Người viết: VTS
169. Ngày 18-01-1993. Người viết: NNT
170. Ngày 07-03-1993. Người viết: TTL
171. Ngày 21-12-1992. Người viết: LTKP
172. Ngày 28-11-1982. Người viết: KGT
173. Ngày 29-06-1993. Người viết: Đ
174. Ngày 10-04-1993. Người viết: LTT
175. Ngày 10-02-1993. Người viết: TTNT
176. Ngày 26-00-1993. Người viết: LNB
177. Ngày 16-12-1992. Người viết: TVT
178. Ngày 26-06-1993. Người viết: PKL
179. Ngày 18-02-1993. Người viết: LTL
180. Ngày 29-07-1993. Người viết: TA
 
của tổng cộng 724 thư đi thư lại (được phổ biến) theo thứ tự ngược lại của ngày tải lên Thư Viện.
left-blu2 left-blu3 5 6 7 8 [9] 10 11 12 13  right-blu3 right-blu2
 
 
 
down-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
(1)Trang 'Thư Từ Lai Vãng', cũng như cả VoviLib, là một phương tiện của chung, chứa đựng những thư đi thư lại trên đường hoằng pháp của thiền sư Lương Sĩ Hằng và bạn đồng hành trong suốt những năm Ngài còn tại thế. Chúng tôi lưu trữ những thư từ ấy trong chữ viết trong database để giúp việc truy cập của hành giả được dễ dàng hơn.
(2)Khung Tìm nhỏ ở bên trên có thể giúp quý vị tìm bài. Để sử dụng, đánh vào khung vài chữ muốn tìm của lá thư, chẳng hạn như 'VHT' (viết tắt tên người viết thư) và bấm 'Go'. Nếu tìm theo năm tháng, cần đánh theo thứ tự 'năm-tháng-ngày'. Thí dụ: '1988', hay '1988-07', hay '1988-07-06'. Nếu để trống và bấm 'Go', kết quả sẽ là tất cả thư từ hiện có! Xin dùng kiểu chữ Unicode.
(3)Để đọc một lá thư tìm được, bấm vào link của thư đó, lá thư sẽ hiện ra phía bên trái.
(4)Nếu bạn có account và đã login, có thể dùng link "Tải Thư Từ Lai Vãng lên Thư Viện" hiện ra ở bên trên để mang thư vào.
 

(Thư viện đang gom góp các thư từ lai vãng của Đức Thầy và hành giả Vô Vi. Kính mời quý bạn đạo gần xa đóng góp cho kho tàng chung này ngày càng đầy đủ hơn. Đa tạ.)

Tìm: