Thư đến: '... Vào khoảng đầu tháng chạp âm lịch, có một quan tiếp điển của một Đức Quan Thánh, Đức Cụ Tổ, Đức Thầy, Đức Quan Âm và Đấng Vô Cực dạy đạo.'
Việt Nam, S, ngày 6 tháng 2 năm 1997

Kính Đức Thầy,
Con là TT ở BT, có đôi lời kính thân thương gởi đến thăm Thầy với lòng chân thành kính yêu. Kính Đức Thầy! Kể từ Thầy xa quê nhà đến nay con rất trông nhớ đến Thầy, mà con không dám gởi thư qua thăm Thầy. Con chỉ nhớ lời Thầy dặn: “Nhớ Thầy, tinh tấn công phu, niệm Phật”. Như quá trình con công phu lúc Thầy còn ở quê nhà, đến nay nghiệp quả nó đè con nhiều hơn là con thấy con công phu tinh tấn.
Kính Bạch Thầy! Ngày nay vì công trình tu học của chúng con ở BT, con cúi xin Thầy tha lỗi vì con biết Thầy bận nhiều việc hệ trọng hơn việc của con, con xin kính trình lên Đức Thầy hoan hỷ chỉ dạy cho con.
Kính trình Đức Thầy! Chúng con ở BT, có họp lại chung thiền từ tháng một năm Binh Tý đến nay. Vào khoảng đầu tháng chạp âm lịch, có một quan tiếp điển của một Đức Quan Thánh, Đức Cụ Tổ, Đức Thầy, Đức Quan Âm và Đấng Vô Cực dạy đạo.
Kính thưa Đức Thầy! Sự kiện này, con trình độ tu học còn non yếu; Do đó con bán nghi bán tín, kính xin Đức Thầy vì tình thương với công tu học của chúng con, sự hư thật thế nào, kính xin Thầy chỉ dạy. Con rất mong thư Thầy vì tình yêu thương của chúng con, xin Thầy khẩn dạy cho chúng con biết.
Cuối thư, chúng con xin kính dâng lên Thầy tấm lòng kính thương chân thành của chúng con.
 
Thư đi:
Sydney, ngày 12/3/97

T con,
Thầy vui nhận được thư con đề ngày 6/2/97, được biết con đang phân vân về điển nhập xác. Chúng ta là người tu Vô Vi , mục đích là khai triển trực giác của chính mình, không tin bất cứ những gì từ đâu đưa đến mà chúng ta không thấy rõ rệt. PLVVKHHBPP là khứ trược lưu thanh, hòa với thanh mới tiến hóa tới vô cùng được. Con nên dày công bỏ thì giờ thực hành PLVV để khai triển thần kinh khối óc của chính con. Chúng ta nhìn lại cái xác của chúng ta từ siêu nhiên mà hình thành, đã qua biết bao nhiêu năm mới hình thành được cái tiểu thiên địa này, là tài sản cuối cùng: Thiên địa nhân - bản thân của con là đại diện Trời Đất mà hành sự, càng tu càng niệm Phật, càng giải nghiệp tâm. Nếu tu mà tin ông lên bà xuống, tức là tạo thêm nghiệp mà không tiến. Phật Pháp khai triển trực giác của hành giả tới vô cùng, và dẹp bỏ tất cả những hình tướng loạn thuyết ở bên ngoài. Chỉ khai triển từ bên trong ra - đi lên - thức giác, sáng suốt mới tiến tới cảnh vô cùng tận là Thiên Quốc sáng lạn.
Tâm chúng ta thanh nhẹ thì chúng ta mới nhận được luồng điển của Đại Từ Bi tận độ từ giờ phút khắc. Càng tu càng vui, càng tu càng khỏe mạnh, càng trẻ trung, chớ không phải tu mà ỷ lại nơi ông lên bà xuống được. Tại vì các con còn vị nể thiêng liêng và không có dám đặt câu hỏi trực tiếp: Ngài từ đâu đến, đến bằng cách nào? Ai cho phép Ngài nhập xác? Luật nhân quả ra sao? Hỏi thét một hồi thì đối phương phải nể chúng ta và tự động rời khỏi thể xác ô trược. Thiêng liêng xưng danh: Tiên, Thánh, Trời, Phật, Thượng Đế đủ thứ đâu có nhập vào trong cái thể xác ô trược? Các con đâu có thấy bộ ruột các con dơ dáy, cơ tạng các con dơ dáy, mất trật tự chừng nào! Ráng tu đi để giải bớt; Khi nó thanh tịnh, nó mới khôi phục lại trật tự siêu nhiên, lúc đó âm dương hợp nhứt, cơ tạng chúng ta được vui hòa thanh nhẹ và thoát khỏi sức hút của hồng trần, không còn nuôi dưỡng sự mê tín dị đoan.
Nhiều người đã tu thiền Vô Vi nửa chừng rồi cho rằng tôi thấy Quan Thánh, tôi thấy Quan Âm này kia kia nọ, mà nó không hiểu là vì trong cơ tạng của nó có sán lải nhiều lắm, vi khuẩn bất chánh nhiều lắm... Chạy vô trong máu huyết của nó, nên nó tưởng đến đâu thì hiện đến đó; Tưởng là thật, mà không phải thật! Khi mà tôi thấy thật rồi, người tu thấy thật là biết được chính mình đã phát triển thanh nhẹ tới vô cùng như một Vị Phật, thì không có nuôi dưỡng bất cứ những mê tín dị đoan hay là Thiên Cơ đủ chuyện để phá hoại cuộc sống hiện tại của nhân sinh. Những điều đó các con nên cảnh giác rõ ràng. Chính mình có một pháp để thực hành phát triển tâm thức của chính mình và khỏe mạnh phục vụ quần sanh. Tại sao tu mà còn phải phục vụ? Con càng tu, con càng muốn nhiều người tu, mà nhiều người đến với con, con phải tận tâm phục vụ cho họ biết họ là một khả năng của càn khôn vũ trụ, đã và đang hành và đang tiến; Đó mới đứng đắn xây dựng hướng về Phật Pháp là thanh nhẹ, vô danh, vô hình, vô tướng. Nếu còn hình còn tướng là giả ảo, không phải sự thật! PLVVKHHBPP có bằng chứng rõ rệt trong thực hành để thấy, để kiểm chứng và tiến hóa chớ không dựa nơi lời của Phật để lại là tam sao thất bổn, luận đi xét lại, tạo sai cho chính mình, không tiến được. Thiên Địa Nhơn - con là con người, là tài sản cuối cùng của tiểu thiên địa này. Con chịu hành PLVV là khai thác lấy con, là cơ hội cuối cùng này để hiểu được cuộc sống của chúng ta đều là do điển vũ trụ quang ban chiếu, và chúng ta cần hành triển với thanh nhẹ của vũ trụ mới tiến tới Phật Pháp rõ rệt.
Thanh nhẹ mới tiến tới Phật Pháp, nặng trược nhờ đỡ là không nhẹ; Nặng trược, nhờ đỡ, cúng lạy, đó là tự làm yếu thần kinh khối óc của chúng ta, kinh kệ không có, trật tự không có, nội tâm nội tạng không có trật tự. Đêm đêm các con lấy nguyên khí của càn khôn vũ trụ để lập lại trật tự thanh nhẹ, hướng về thanh tịnh thực hành đi tới đích. Phải dày công, mọi người tại thế gian phải dày công! Con thấy muốn có cọng rau ăn cũng phải có ngày tháng giờ thì nó mới mọc lên nhờ điện năng của vũ trụ. Nếu không có thì giờ, không chịu chờ đợi thì làm sao có rau, có lúa ăn - lúa Trời rõ rệt - chúng ta ăn cơm một ngày hai buổi, sửa tâm sửa tánh, tu tiến thuận hòa, giải mở tâm thức. Khuyên người đời nên tránh sự gian xảo dối trá mà thực hành đứng đắn đi lên, thì cõi âm nó không có xâm chiếm các con được. Nếu mà các con theo chiều hướng của nó thì buộc đủ điều - càng buộc thì thần kinh của con càng yếu, hạng nhứt là cầu cơ cũng vậy. Con thử cầu cơ, rốt cuộc rồi thần kinh cũng phải yếu, rốt cuộc cũng bị bên kia nó xâm nhập mà không làm chủ lấy chính mình được. Người tu Vô Vi hiểu rõ hồn là chủ cửa thể xác, sự sáng suốt đã phục vụ thể xác, sửa mình tiến hóa nhiên hậu mới có cơ hội ảnh hưởng những người kế tiếp. Tâm thân thường lạc, tu giải nó mới thường lạc, còn tu mà ôm, ôm vào càng ngày càng nhiều: Một chút thì Quan Thánh nói như vầy, Tề Thiên Đại Thánh nói thế nọ, rồi ông Phật Di Lạc nói như vậy, thì làm sao mà chúng ta chứa được những cái điều mà chúng ta không có thể hiểu được. Phải thực hành từ bước một thì mới khai triển; Con thấy giá trị sức khỏe và tâm linh của con có, con mới đóng góp cho xã hội, quốc gia nhân quần tốt đẹp. Hiểu mình để tiến hóa, mọi người đều có cơ cấu siêu nhiên. Hồn từ tam thập tam thiên giáng lâm xuống thế gian vào ngũ tạng thể xác đen tối này, kích động và phản động để giải tất cả những sự trược ô và trở về với thanh tịnh. Thanh tịnh tức là sáng suốt. Khối óc của con là một điểm sáng trong vũ trụ, tại quả địa cầu. Nếu con không biết lo cho con thì tương lai không có gì hết. Đêm đêm con lo tu là lo cho tương lai của phần hồn; Lúc lìa xác bạn bè đông đủ, sự sáng suốt Bề Trên chiếu cố và dẫn tiến chúng ta bằng lòng hành triển. Pháp con lượm được và xác con có là con đã có hai, nay chỉ thiếu thực hành mà thôi. Cố gắng thực hành để tự giải quyết trận đồ của chính mình là chuyện cần thiết trong cuộc sống hiện tại. Càng ngày con càng tu, hòa hợp với càn khôn vũ trụ, điển năng con càng ngày càng dồi dào, con mới tận độ quần sanh. Tiếng nói của con được quân bình và thanh nhẹ mới giúp được người kế tiếp; Thực hành tiến tới khỏe mạnh và tâm linh sáng suốt, không nên mơ mộng chuyện này chuyện nọ. Thực chất của ta đã hiểu rồi, từ tam thập tam thiên giáng lâm xuống thế gian, bây giờ phải giải tất cả nghiệp tâm, nghiệp của tiền kiếp nhiên hậu chúng ta mới trở về quê xưa chốn cũ của chúng ta, chớ không phải là chuyện mới đâu. Cứ việc đêm đêm tu thiền, cũng như trước kia con đã gặp Thầy tại VN thì Thầy càng ngày càng khỏe mạnh, càng trẻ ra; Mọi người đều vui hòa với Thầy. Một thân một mình Thầy đi khắp thế giới, đó là chuyện hy hữu mà chính chúng ta ở VN không có thể suy tính được cái việc ngày hôm nay của Thầy, chứng minh là do sự thanh nhẹ của hành giả mà Thượng Đế mới chiếu cho có cơ hội tiến hóa, là phục vụ quần sanh. Chúng con thấy như vậy là chuyện lớn chứ đâu phải làm chuyện nhỏ, làm cho mọi người được vui, được hiểu lấy chính họ là điều cần thiết trong quả địa cầu này. Đau khổ vô cùng, có xác có tâm mà không hiểu lấy chính mình là đau khổ vô cùng, giờ phút lâm chung không biết đi đâu. Cho nên Thầy cố công tu để có sự hiện diện trên mặt đất và nói lại cho mọi người nghe là phải tự hành tự tiến, không ỷ lại. Nếu ỷ lại là suy đồi, tâm thức càng ngày càng yếu ớt, càng lạc hậu và không có tiến hóa nổi. Cái cảnh thanh nhẹ của Trời Đất đã sắp đặt sẵn, đón rước tâm linh bằng lòng tiến hóa sẽ có cơ hội đến đó, và dự cảnh thanh bình tốt đẹp của Thượng Đế hằng ban chiếu.
Các con ở quê nhà thiếu thốn, đó là dịp cho con thức tâm. Con càng cảm thấy khổ thì con càng cảm thấy Phật từ khổ mà ra, Phật không có phải sướng, Phật không phải là những hình thờ mà đặt trong chùa đeo bóng đèn giả, làm hào quang giả - cái chuyện đó là không đúng. Chúng ta khai triển tâm thức, lấy nguyên khí của càn khôn vũ trụ hòa hợp trong cơ tạng và khối óc của chúng ta phải sáng ra, cái đó mới là chính pháp. Làm bất cứ cái gì ở thế gian do con người bịa đặt cũng là giả, là vị trí con người bị giới hạn thì làm sao bịa đặt được. Lợi dụng bóng đèn 6 volts để gắn hào quang trên đầu ông Phật là giả chớ đâu có thật. Đã giả còn giả thêm! Người chủ thờ hình tượng đó phải có tội. Con ráng tu đi để một ngày nào con sẽ thấy rõ với hành động của những người đó như vậy, kết quả họ sẽ đi đến đâu? Lợi dụng Phật Pháp, tác kinh tác kệ, nói lời Phật mà lời chính mình không có thì làm sao phục vụ quần sanh? Mình đã tự gạt rồi, làm sao mà cứu mình được? Đã tự gạt, sẽ gạt người khác, do đó mà có tội, khi lìa xác xuống địa ngục phải mò mò học từ chữ một, học kinh mà không hiểu nguyên lý của Trời Đất, thờ Phật mà không hiểu nguyên lý của Phật là không tiến hóa. Phật không có hộ phò người thế gian, nhưng người thế gian cần khổ, khổ, khổ mới bước vào biên giới của Phật Pháp, dứt khoát tình đời mới bước vào Phật Pháp tiến hóa được.
Ngày hôm nay chúng con may mắn mới gặp được PLVV. Con niệm Phật thường xuyên để khai triển huyền bí trong nội thức của chính con, không cần đi tìm những sách huyền bí vô ích; Nó nói đông nói tây chớ không có đạt cái gì hết. Chúng ta tu, dày công tu, chúng ta mới thấy rõ, tôi tu đến ngày nay chưa được cái gì hết. Tại sao? Tại tôi lo bên ngoài, tại tôi thuyết lý u ơ, tôi không nói sự thật trong nội tâm của tôi, thì làm sao tôi phát triển? Con niệm Phật tức là con nói chuyện với chính con và khai sáng lấy chính con, và có cơ thể chứng minh tiến bộ của chính mình.
Khối óc thay đổi, tâm thanh tịnh lúc nào cũng vui hòa với các giới trong tinh thần phục vụ của Thượng Đế. Thượng Đế đã sanh phần hồn xuống thế gian, hóa hóa sanh sanh mà Ngài không theo dõi đâu phải là Thượng Đế? Lúc nào Ngài cũng theo dõi và chung sống với chúng ta, dẫn tiến chúng ta từ hoàn cảnh này tới hoàn cảnh nọ mà chúng ta quên ơn Ngài, nguyện kêu gọi Ngài nhưng mà không thật với chính Ngài, cũng là bị tội, cũng là xuống địa ngục phải học lại. Địa ngục là cơ cấu tốt đẹp để dẫn tiến tâm linh tiến hóa. Tâm bằng lòng dứt khoát như vậy, không có tiếp tục xảo láo và lường gạt chính mình.
Lời nói của Thầy cũng có thể tam sao thất bổn, người nghe được, người này lập lại một chút, người kia lập lại chút nữa, rồi sửa là mất cái bản chánh đi, cần phải thực hành mới khai triển chuyện sẵn có của chính mình, thức giác khai triển. Khi con tu, trực giác của con là khả năng của chính con. Lúc con phát triển ra minh triết giảng giải cho người kế tiếp rõ rệt đường đi của chính họ, chớ không cần phải xin Phật Tiên, không cần tìm sư phụ. Thích Ca đâu có tìm sư phụ, mà Thích Ca vẫn đắc đạo! Sư phụ của Thích Ca là đâu, là ở đâu? Sư phụ của Thích Ca là người đau khổ, là chúng ta có cơ hội đến gần biên giới của Phật Pháp để tu tiến tới thanh tịnh. Dốc lòng tu sẽ đạt tới kết quả tốt, khuyên các con không nên mê tín dị đoan như nhiều người thấy mà không nghiệm được, không nên đem vào óc hại tâm thân.
Chúc con vui tiến.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
OngTamwriting
 
Vài thư đi thư lại mới đây
41. Ngày 12-07-1995. Người viết: B
42. Ngày 16-04-1995. Người viết: NAT
43. Ngày 03-06-1995. Người viết: PKH
44. Ngày 01-01-1995. Người viết: LVB
45. Ngày 10-02-1995. Người viết: ĐVTH
46. Ngày 31-05-1995. Người viết: B
47. Ngày 05-06-1995. Người viết: NĐ
48. Ngày 01-06-1995. Người viết: G
49. Ngày 01-04-1995. Người viết: LC
50. Ngày 29-05-1995. Người viết: QK
51. Ngày 24-05-1995. Người viết: XM
52. Ngày 30-03-1995. Người viết: NTT và TVH
53. Ngày 13-12-1994. Người viết: NNT
54. Ngày 12-03-1995. Người viết: AT
55. Ngày 26-01-1995. Người viết: HLH
56. Ngày 13-03-1995. Người viết: YM
57. Ngày 14-12-1994. Người viết: S
58. Ngày 16-12-1995. Người viết: NM
59. Ngày 28-11-1994. Người viết: N L
60. Ngày 15-12-1994. Người viết: LKQ
 
của tổng cộng 724 thư đi thư lại (được phổ biến) theo thứ tự ngược lại của ngày tải lên Thư Viện.
left-blu2 left-blu3 1 2 [3] 4 5 6 7 8  right-blu3 right-blu2
 
 
 
down-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
(1)Trang 'Thư Từ Lai Vãng', cũng như cả VoviLib, là một phương tiện của chung, chứa đựng những thư đi thư lại trên đường hoằng pháp của thiền sư Lương Sĩ Hằng và bạn đồng hành trong suốt những năm Ngài còn tại thế. Chúng tôi lưu trữ những thư từ ấy trong chữ viết trong database để giúp việc truy cập của hành giả được dễ dàng hơn.
(2)Khung Tìm nhỏ ở bên trên có thể giúp quý vị tìm bài. Để sử dụng, đánh vào khung vài chữ muốn tìm của lá thư, chẳng hạn như 'VHT' (viết tắt tên người viết thư) và bấm 'Go'. Nếu tìm theo năm tháng, cần đánh theo thứ tự 'năm-tháng-ngày'. Thí dụ: '1988', hay '1988-07', hay '1988-07-06'. Nếu để trống và bấm 'Go', kết quả sẽ là tất cả thư từ hiện có! Xin dùng kiểu chữ Unicode.
(3)Để đọc một lá thư tìm được, bấm vào link của thư đó, lá thư sẽ hiện ra phía bên trái.
(4)Nếu bạn có account và đã login, có thể dùng link "Tải Thư Từ Lai Vãng lên Thư Viện" hiện ra ở bên trên để mang thư vào.
 

(Thư viện đang gom góp các thư từ lai vãng của Đức Thầy và hành giả Vô Vi. Kính mời quý bạn đạo gần xa đóng góp cho kho tàng chung này ngày càng đầy đủ hơn. Đa tạ.)

Tìm: