Thư đến: '... Tết Vô Vi là ngày không có điểm khởi đầu và không có điểm chấm dứt, là một ngày miên viễn, là một ngày trong Đại Định, là một ngày trong Hư Vô'
Úc Châu, Melbourne, ngày 28 tháng 1 năm 1997

Thầy thương kính,
Con kính thăm Thầy mạnh khỏe. Thầy ơi! Khi nhìn Thầy lên xe đêm qua sau khi Thầy ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ để chung vui văn nghệ với chúng con, lòng con xót xa vô hạn. Nhìn dáng Thầy phải khổ nhọc ngồi đó nhìn tụi con múa hát, có lúc Thầy cười vui, có lúc Thầy rơi lệ, con nhìn Thầy mà lòng con tuôn tràn nước mắt. Con nức nở trên sân khấu khi con hát bài chúc thọ Thầy vì con sợ Thầy bỏ tụi con ra đi, vì Thầy đã mỏi mòn chờ đợi mà không thấy một đứa con nào làm cho Thầy vui lòng để xứng đáng với sự khổ công dạy dỗ của Thầy. Thầy ơi! Con thương Thầy với lòng kính mến vô cùng nên con cố gắng theo gương Thầy hết lòng phục vụ đến hơi thở cuối cùng. Con hy vọng toàn thể bạn đạo năm châu sẽ cùng nhau phát tâm lo xây dựng “Vô Vi Thiền Viện Quốc Tế” tại Cairns, để sớm hoàn tất trước hạn kỳ 2000 như lời nhắn nhủ của Thầy. Thầy muốn trở về hội nhập với Thượng Đế khi Thầy 78 tuổi. Thầy ơi! Con tin chắc chúng con sẽ đền đáp được công ơn Biển Trời của Thầy là chúng con sẽ tinh tấn tu thật giỏi. Thầy sẽ thật vui và Thầy sẽ mãi mãi ở lại với chúng con bằng thể xác hữu hình và luôn luôn bàng bạc trong tâm linh của mỗi đứa con Vô Vi theo từng trình độ của mỗi đứa con.
Thầy thương kính! Con xin kính lạy Thầy đã ban cho chúng con những ngày sống vui vừa qua trong kỳ Đại Hội Úc châu 1997 và lòng ưu ái của Thầy cho phép chúng con tổ chức Thiền Ca chủ đề “Sứ Giả Hòa Bình 1998” tại Úc Châu qua các tiểu bang Perth - Melbourne - Sydney. Melbourne chưa có người bảo trợ nên con sẽ cố gắng vận động trong thời gian Thầy còn lưu lại tại Úc để trình kết quả lên Thầy.
Công việc cấp bách trong năm nay của chúng con là lo trả cho hết nợ tiền đất của Thiền Viện Quốc Tế. Con xin đa tạ Thầy đã khuyến khích Ban Tổ Chức Đại Hội Quốc Tế đóng góp số tiền còn lại sau Đại Hội Âu Á Tương Hội ở Thái Lan. Số tiền dù bao nhiêu, dù lớn dù nhỏ vẫn nói lên được lòng thương yêu vô bờ bến của Thầy cho chúng con và tình đồng đạo của chúng con hỗ trợ lẫn nhau. Thầy vẫn thường dạy chúng con rằng nếu tất cả chúng con đều phát tâm hướng thượng thì mọi việc sẽ thành. Thầy ơi! Con cảm nhận tình thương tràn trề của anh em chúng con quây quần bên Thầy, bên bạn nên việc hình thành Thiền Viện Quốc Tế sẽ ở trong tầm tay với của chúng con, vì tất cả chúng con với tay kết chặt với nhau, chúng con lo xây dựng trụ sở này để chúng con có nơi đón mừng Thầy, chung sống với Thầy trong những ngày Tết Vô Vi. Ngày Tết Vô Vi là ngày không có điểm khởi đầu và không có điểm chấm dứt, là một ngày miên viễn, là một ngày trong Đại Định, là một ngày trong Hư Vô. Kính dâng lên Thầy lòng thương kính muôn đời của con.

Kính bái,
Con,
PTT
 
Thư đi:
Sydney, ngày 31/1/97

T con,
Thầy đã vui nhận được thư con đề ngày 28/1/97, được biết con thành tâm noi gương Thầy và dấn thân phục vụ tất cả bạn đạo nơi con trú ngụ, đó là điều lành của chính con. Thầy cũng vậy, noi gương thượng Đế dấn thân phục vụ. Khi vui khi rơi lệ nằm trong sự đồng thức của chúng ta nhịp nhàng tiến hóa. Nếu chúng ta dấn thân như Thượng Đế, sự đau khổ là đau khổ chung, sự vui là vui chung. Hành giữ được hạnh đức này thì mới tạo hạnh đức cho chính mình, chấp nhận sự cực nhọc khổ nạn tại thế và tự dứt khoát tiến hóa về nơi thanh nhẹ vô cùng tận, mong hội nhập trong biển yêu của Thượng Đế, sống một cuộc sống thanh nhàn tự do rõ rệt. Các con quý thương Thầy, muốn Thầy lưu lại tại thế gian mãi mãi, đó là điều ước mơ chung.
Còn việc làm của chúng ta dấn thân và tiến hóa hội nhập tới ánh sáng vô cùng tận của Thượng Đế, đó là luật quân bình của đạo pháp chung hành chung tiến. Qua bao nhiêu năm con đã gặp Thầy, con thấy Thầy có lúc nào được nghỉ ngơi đâu, làm việc mãi mãi, mưu cầu thành sự dẫn tiến mọi người trong chu trình tiến hóa. Hôm nay con đã thấy rõ, càng ngày càng rõ hơn Thầy đã và đang thực hành. Chúng ta là người tu Vô Vi không còn tuổi tác nữa, vô sanh bất diệt là không còn tuổi tác. Con cũng vậy, không còn sự già nua trì trệ ở thế gian nữa, dứt khoát tiến tới ánh sáng vô cùng thì chúng ta sẽ sống trong nhịp nhàng yêu thương quý trọng của Thượng Đế đã ân ban từ giờ phút khắc. Con quý thương Thầy bao nhiêu thì Thầy quý thương con bấy nhiêu, luôn luôn lo săn sóc những người có thực tâm. Còn những phần không có thực tâm, miệng nói tâm không hành thì những phần tử đó là nó tự hoại do luật nhân quả rõ rệt. Phản trắc ngu si động loạn là chính nó hại nó mà thôi. Chúng ta thành tâm lo tu hội nhập với sự thanh cao bất diệt của Thượng Đế đó là điểm chánh cuối cùng của người Vô Vi ước mong và tự đạt.
Duyên lành đến, các con có thành tâm tu học thì các con sẽ gặp được Thầy nhiều hơn nơi khác; Cương quyết đi, chỉ có tu là chánh thôi, còn chuyện tổ chức đại hội này kia kia nọ là chúng ta tu nhiều, kết quả tốt thì sự hội tụ sẽ đến với chúng ta, khỏi cần lo nghĩ, khỏi cần cầu xin, thực hành là chánh. Nếu chúng ta cầu xin thì chúng ta trở về trần trược than thở chấp nhứt, thành ra việc làm không có đồng nhứt giữa anh em chị em với nhau. Anh chị em với nhau cùng một đường lối mới tiến tới vô cùng, đó là đồng nhứt thì việc gì chúng ta cũng có thể làm được; Trong thực hành chất phác, lấy sự chơn chánh của Thượng Đế mà sửa mình tiến hóa vô cùng. Nếu tu mà ngược lại chia rẽ thì cuộc vui sẽ không thành tạo thêm rắc rối cho chính mình. Ngày hôm nay Vô Vi khắp thế giới anh em đều hội tụ, anh em huynh đệ tỷ muội được hội tụ trong niềm tin thương yêu, nhìn lại khả năng của chính mình mà tiến, không ôm lý thuyết của một người khác, muốn đọc kinh Phật mà không hiểu Phật nói cái gì, chính mình ngu si mà không hay. Vô Vi là thực hành khai triển trực giác, phát sáng tâm thức thì chúng ta có thừa triết lý để tận độ quần sanh. Ngày hôm nay lời nói của con từ đâu mà có tốt đẹp như vậy? Do sự thực hành mà đạt được, âm thinh thay đổi, trí tuệ thay đổi. Người chịu cực nhọc kềm chế với ngoại cảnh, ngày nay con đã thoát được là không có gì khổ cả. Đó là tạm bợ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, một thời gian rồi dứt khoát. Chúng ta dứt khoát mà thật sự dẫn tiến cho nhau. Không có sự dẫn tiến cho nhau là hoàn toàn láo và không tiến bước được. Con cứ yên tâm lo tu đi, thể xác này nếu con không lưu ý, không tự cứu thì thể xác của con cũng đã bỏ rồi. Ngày hôm nay con lưu ý và tự cứu thì thể xác tốt lại, thì nhờ ơn điển của Thượng Đế con mới được ngày hôm nay. Vậy con thành tâm hướng thượng, hướng về Ngài mà tu tiến, dũng mãnh thực hành trong thanh tịnh thì con sẽ có kết quả vinh quang ở tương lai. Việc làm của Thầy chắc có địa vị tốt hơn, nhưng Thầy cũng dấn thân làm việc nhiều hơn các con, mong các con tự thức thì chúng ta sẽ có đi đứng ngồi nằm. Niềm tin của Thầy dứt khoát đối với Thượng Đế, không có dám trì trệ, chỉ thực hành tận độ quần sanh như ý muốn của Thượng Đế mà hành sự tới hơi thở cuối cùng. Đối với đời vật chất, tại sao Thầy tu còn phải đi casino kiếm tiền làm gì? Con nhìn những hình ảnh của Thầy đã cứu độ đồng bào quê nhà liên tục, Thầy có mở miệng xin con một xu làm việc này không? Có tổ chức cái gì để kiếm tiền không? Thầy phải dùng sự thanh tịnh nhẫn nại tìm từng xu từng cắc đóng góp cho những người đau khổ bơ vơ tại quê nhà. Thầy ngày đêm lo nghĩ về họ và hỗ trợ cho họ từ vật chất nhỏ nhỏ của Thầy có thể tìm được lúc Thầy còn sống, để giúp đỡ họ trong việc ấm no tạm bợ mà thôi. Thầy không có khả năng lớn lao như Thượng Đế nhưng mà Thầy học hành của Thượng Đế để làm việc của Thượng Đế đã và đang làm. Thầy rất hy vọng các con noi gương tốt đẹp của Thượng Đế mà hành sự thì việc làm cứu đời không khó khăn. Thầy không có tổ chức, không có kêu gọi ai đóng góp để làm cái gì, nhưng Thầy tự đích thân từ tâm của Thượng Đế cho. Thầy lấy từ tâm phục vụ quần sanh với khả năng sẵn có của Thầy. Những hình ảnh Thầy đã nhận được từ VN rất nhiều, thư từ rất nhiều. Mọi người bằng lòng tu tiến, đó là niềm vui của Thầy, dù có chết đói Thầy cũng ráng chịu, dù cho người ta khinh mặt Thầy cũng làm. Thầy không nghi lời gạt Thầy, chỉ xây dựng và giúp đỡ cho mọi người mà thôi. Nhiều người đời óc tham hiểm, không hiểu được cơ đồ tiến hóa thực hành và tự cứu mình bằng cách nào cho nên xuất ngôn bất chánh, nói chuyện bừa bãi, không hiểu việc làm của Thầy, tội nghiệp cho những người đó sẽ bị ghi chép cho tội lộng ngôn chưa thức, luôn luôn quý thương những hình ảnh tốt, không muốn Thầy sa ngã, không muốn Thầy thất bại. Thầy luôn luôn cảm ơn, lấy oán làm ân để tiến hóa trong việc làm của Thầy không có ngừng nghỉ được. Cho nên con thấy Thầy khỏe mạnh là trong lúc những việc đời không ai làm Thầy chịu làm. Nhưng ngày hôm nay các con thương Thầy, Thầy sức mạnh dồi dào, thanh nhẹ để tận độ quần sanh trong kỳ tới này, tránh những tai nạn ác nghiệp tại thế gian. Việc làm của chúng ta đêm đêm lo tu, ngày ngày lo phục vụ, không nhiều thì ít, chúng ta sẽ đạt được kết quả tốt, chứng tâm của Thượng Đế. Chúng ta lúc nào cũng thành tâm phục vụ quần sanh, tự cải sửa tâm thân, khai triển khả năng của chính mình trong lãnh vực thanh tịnh và tiến hóa thanh nhẹ. Thành thật cảm ơn những lời thăm hỏi của con. Tiện đây Thầy kính chúc các con bước qua một năm mới thức tâm và tự hành đứng đắn trong chu trình tu học.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Tìm: