Thư đến: '... Con xin Thầy ban ơn lành chiếu sáng cho linh hồn của con dũng tiến tiếp tục đi và vượt qua mọi trở ngại của tình đời'
A , ngày 16/4/1995

Thưa Thầy,
Con luôn luôn bực tức với bản thân của chính con, nói mà không làm được những gì con mong ước và ngày hôm nay con vẫn còn trì trệ trên con đường tu, cuộc hành trình tiến hóa của con giống như con chuồn chuồn không định hướng.
Con xin Thầy ban ơn lành chiếu sáng cho linh hồn của con dũng tiến tiếp tục đi và vượt qua mọi trở ngại của tình đời để con có cơ hội đóng góp một phần nào cho Thượng Đế, cho Thầy và cho chúng sanh y như theo ý nguyện của con.
Thưa Thầy,
Khi con đến thiền đường mỗi tuần để thiền, dù chỉ có hai mươi phút hay nửa tiếng thì con cũng cảm thấy có cái cảm giác mê đi và nhẹ, nhưng khi về đến trong gia đình của con thì con không thể nào mà thiền nổi, cái cảm giác nặng nề và mệt mỏi chán nản làm cho con không tập trung được, cho dù con dư thì giờ để thực hành, nhưng kết quả vẫn không được thanh nhẹ và ba tháng trước con có đi ra tòa để làm nhân chứng lần thứ hai, tuy rằng con có khai là không còn nhớ những chuyện đã xảy ra trong hai năm trước, nhưng tòa và biện lý vẫn không có tin con, vẫn cho con là đồng lõa với bác sĩ và sau 8 tiếng đồng hồ tra hỏi, họ cho con về nhưng mà con vẫn chưa biết họ sẽ kết con vào tội gì.
Thưa Thầy,
Qua những sự kích động và phản động của tình đời, con thật sự đã thấm thía đến tận xương tận tủy và nguyện hứa với bản thân của chính mình, chỉ có một con đường tu mới thật sự giải thoát những nợ nần đã vay trong cõi trần gian này và con không bao giờ quên ơn của Thầy đã luôn luôn giáo dục và điêu luyện cho tâm thức của con mỗi ngày một thêm sáng ra.
Con xin Thầy ban ơn lành cho con để con tiếp tục hành trình tiến hóa của chính con.

Con, N A T
----------------------
A , ngày 15/6/1995

Kính thưa Thầy,
Hôm nay con lại viết thư tiếp gởi đến cho Thầy và con cũng biết thì giờ của Thầy rất là bận rộn, phải lo trả lời thư cho các bạn đạo năm châu bốn bể, phần thì phải giải đáp những vấn đề nan giải của các bạn khác gọi điện thoại về và đến đêm về Thầy còn phải lo làm việc cho ba cõi trong càn khôn vũ trụ.
Công việc của Thầy làm là vô cùng, cho nên con không dám làm phiền đến Thầy, cho nên hôm nay con lại viết thư gởi đến cho Thầy, gởi đến cho Thầy sự nhớ nhung thương yêu vô cùng tận mà con đã từng khóc trong đêm và mỗi lần con tâm sự với Thầy trong tư tưởng của con, trong tâm thức của con thì con không cầm được nước mắt.
Con thương Thầy, con thương ông Tám, con muốn làm một ông Tám, một ông Tám thanh nhẹ thương yêu và sáng suốt, bởi vì ông Tám đã cảm động lòng của con, khí giới của ông Tám vô cùng sắc bén đã đâm thủng trái tim của con, cho con biết sự thương yêu vô cùng cao quý là gì, đời đạo song hành, con đã nếm được cái mùi vị của sự thương yêu và tha thứ, ngày hôm nay con đã làm cha, con mới thấm thía được cái tình của một người cha là như thế nào và khi con thấm thía được cái tình thương của một người cha trong trần thế thì con càng nhớ càng thương cái ông cha Tám đang ta bà trong cõi trần gian này, ban ơn cho tất cả các con và cái hạnh hy sinh đó là vô cùng, đời đời. Cá nhân con luôn ghi lòng khắc dạ và luôn nguyện hứa với chính lòng mình cố gắng tu sửa để đền đáp cái công ơn đó.
Thưa Thầy,
Khi con viết thư này, con không cầm được cơn xúc động trong lòng của con, khi con nghĩ đến Thầy, con có thể gọi điện thoại cho Thầy, nhưng con không dám làm phiền đến Thầy và con luôn mặc cảm với chính con, bởi vì con đã hứa với Thầy mà con vẫn chưa làm chủ được lấy chính bản thân của chính con, cho nên con rất xấu hổ và hổ thẹn mỗi khi con đối diện với Thầy, trong khi đó con muốn gặp được Thầy phải mất một năm dài trong kỳ đại hội, bởi vì Thầy là người của năm châu bốn bể, nhưng khi có cơ hội gặp được Thầy thì con chẳng khác nào một người ăn mày, quần áo rách rưới, thanh điển nghèo nàn, tâm thức eo hẹp, mắc cở quá, hổ thẹn quá.
Cho nên muốn nói mà không biết nói gì, thương nhớ lại đem giấu vào tận đáy tâm hồn, rồi đêm đêm trong những lúc thiền được, rồi có lúc lại thiền trong giải đải, nỗi nhớ thương này con ngồi rơi nước mắt, rồi con tự hỏi lấy chính con - Tuấn mày đang làm cái gì đây? Tại sao giờ này mày chưa chịu thức? Lý thuyết nhiều quá mà thực hành thì không, qua những sự kích động và phản động của tình đời, tại sao mày chưa thức?
Thưa Thầy,
Con tâm sự với Thầy trong tâm thức của chính con, nhiều lúc con tự hỏi không biết Thầy có nghe và có hiểu được nỗi lòng của chính con không? Hay là Thầy đang làm việc cho cả càn khôn vũ trụ, Thầy đâu có thì giờ mà để ý lắng nghe những sự trần trược của một cá nhân nhỏ bé như con và rồi trình độ của con lại quá thấp kém, không đi lên trên thì làm sao có thể hòa hợp với thanh điển bên trên.
Thưa Thầy,
Hôm nay con lại làm phiền đến Thầy, xin Thầy ban ơn lành cho con để con tiếp tục làm tròn lời đại nguyện của chính con và con xin gởi đến Thầy ngân phiếu $200.00 để xin Thầy cho con đóng góp phần công quả đến cho những người đang đau khổ thiếu thốn và con cũng xin Thầy giúp cho con giải cái nạn đi ra tòa làm nhân chứng, vì con đã thật sự chán nản cái cảnh họ kết tội con và quay con như con dế, rồi con chỉ muốn ngồi yên một chỗ để mà lo tu sửa cái bản thân của chính con, để một ngày nào đó thân tâm con bừng sáng, con mong rằng con sẽ có cơ hội được đóng góp một phần nào cho Thầy và cho Thượng Đế. Xin Thầy ban ơn cho con.

N A T
 
Thư đi:
Atlantic City, ngày 12/7/1995

T con,
Thầy đã nhận được thư của con đề ngày 16/4/1995 và 15/6/1995, được biết nghiệp lực của con đã bị bám trong thần kinh từ nhiều kiếp. Nếu con muốn lật ngược thình thế thì phải đổi thức ăn và bỏ tất cả những gì không tinh khiết. Con nên tìm cách ăn gạo lức muối mè, nhai thành nước nuốt, rau cải. Tập như vậy thì con học được sự kiên nhẫn và làm cho khối thần kinh dịu lại, bớt suy tư viễn vong, giải được nghiệp thì mới dễ thiền. Từ vấn đề ăn uống có thể xảy ra rất nhiều sự rắc rối cho tâm thức, buồn vui bất thường. Nhân cơ hội này, con đã hiểu được một phần tâm lý. Vậy con nên sửa những gì xung quanh con đều cùng hướng về đạo. Hạnh hy sinh có trong thực hành thì mới có thành quả tốt ở tương lai. Con thử nhìn cái cây xem, chấp nhận đứng một vị trí hướng thượng tiến hóa nghìn năm, vẫn có cơ hội vui với Trời Đất. Con nhìn mặt trời cũng vậy, lúc nào cũng tươi sáng và hóa độ quần sanh không ngừng nghỉ. Con muốn tạo góc tốt thì phải hết sức kiên nhẫn, từ từ sửa tâm thức của mình. Cảnh đời là bãi trường thi rõ rệt. Xác của con là phù sanh, nay còn mai mất. Con phải tận dụng sự sáng suốt của chính con, cứu giúp cho xác bớt động loạn thì mọi việc sẽ êm. Xác hồn đồng nhất thăng hòa thì mới có cơ hội về trời học hỏi tiếp.
Chúc con dũng mãnh trong thanh tịnh. Năm nay Thầy cũng lớn tuổi rồi, chẳng biết nói gì hơn, chỉ để lại gương lành cho chiêm ngưỡng mà thôi.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Tìm: