Thư đến: '... con có thực hiện các phương pháp hướng dẫn trong sách được khoảng 4 tháng thì ngưng lại vì con bị chứng ngứa dị ứng không ngồi lâu được'
S G, 13/12 AL/1994

Bác Tám kính!
Đầu thư con kính thăm bác khỏe và hạnh phúc trên đường hành đạo.
Trước đây khi còn ở trại tỵ nạn Galang, con có thư thăm bác và nhận được thư trả lời cách đó vài tháng cùng với sách bác và nhà xuất bản gửi cho. Theo anh em Vô Vi thì con có duyên lành cùng bác, họ khuyến khích con cố công tu luyện, bên cạnh Đức Thầy Tám sẽ giúp con. Sau đó con có thực hiện các phương pháp hướng dẫn trong sách được khoảng 4 tháng thì ngưng lại vì con bị chứng ngứa dị ứng không ngồi lâu được, kế tiếp là tình hình ở đảo biến loạn, con hồi hương về nước. Trước khi về, số sách và băng con nhận được, anh em Vô Vi bên đảo xin giữ lại làm tài liệu tu học, hơn nữa mang về cũng khó khăn lắm. Sau khi về nước con tiếp tục trị bệnh phong ngứa và có gặp lại thầy dạy nhạc cũng là anh em tập Vô Vi, với lòng thành đó con rất xúc động và chuẩn bị tập lại những gì con còn nhớ. Đêm qua ngày 12/12 AL, con lại gặp anh Hai Thuận, anh đã mở được bộ đầu rất sớm và nói thường xuyên gặp bác, anh biết rõ những gì con nghe, xem từ khi còn ở đảo rồi phân tích thêm về tâm linh, anh Hai Thuận cũng khuyên con nhanh chóng mà luyện lại, bác Tám lúc nào cũng ở quanh đây độ cho...
Bác Tám quý! Tất cả gom lại một ý như thư trước kia bác gửi khuyên con, con sẽ trở về với cha lành, nhưng con xin bác tha tội vì số sách anh em có lòng xin giữ con không thể khước từ, hình bác tặng con anh em Vô Vi quá quý xin giữ, con nghĩ đó cũng là lòng thành cùng bác, xa hơn nữa là cần nhịp cầu để làm hòa với đấng bề trên.
Tất cả những lời trong thư này là lòng thành của con thốt lên cùng bác. Con không dám yêu cầu gì thêm nhưng nếu có dịp xin bác chuyển về cho con bất cứ những gì cần thiết, kể cả lời khuyên cho con nhận được nguồn an ủi lớn trong lúc tu tập, bác cũng gửi về cho con những tấm hình của bác để con giữ làm kỷ niệm.
Riêng con, mặc dù hoàn cảnh mới về nước rất là khó khăn, nhất là nơi ăn chốn ở, nhưng con nhất định trong ý chí là phải bước theo con đường mà bác đang đi.
Con kính gửi thăm tất cả anh em Vô Vi và rất mong thư, hình ảnh của bác, tất cả đều là nguồn động viên an ủi đối với con nói riêng và các anh em Vô Vi ở gần con nói chung.
Con xin cảm ơn bác nhiều lắm.

Con,
N N T
 
Thư đi:
Manila, ngày 18/3/95

N T con,
Bác đã nhận được thư của con đề ngày 13/12AL/95, được biết con có duyên lành với Vô Vi cho nên được gặp bạn đạo đang hành phương pháp mà con đã biết được. Phương pháp PLVVKHHBPP không có quy luật bắt buộc người tu, nhưng người thực hành tự thức tự tiến, đó là món quà quý của nhân loại ở tương lai. Ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có cơ hội tự thức tự tiến, chính con là quan trọng. Nếu con không thực hành để khai triển điện năng trong tâm thức thì con chỉ hướng ngoại chạy theo những đường hướng tham ô bất chánh của nhân loại đề ra. Người tu Vô Vi tự thức tự giải thì mới có cơ hội giúp đời tiến hóa nhanh chóng hơn. Con rời khỏi quê nhà nhưng nay có cơ hội trở về, con phải nhìn thẳng mặt trời và ý thức rằng ánh sáng không thay đổi, vẫn có duyên lành tận độ quần sanh. Ánh sáng mặt trời không che bất cứ một ai, nhưng loài người có quyền chê bai mặt trời, nhưng đành quên ánh sáng tâm linh của chính mình, hướng ngoại tạo khổ cho chính mình không làm sao hiểu được nguyên lý sanh tồn của Trời Đất, tâm thức bơ vơ, chạy đông chạy tây, cuối cùng cũng phải hướng về thanh tịnh thì mới gỡ gạt được sự sai lầm của chính mình. Tu sửa tiến hóa thì khối thần kinh mới được ổn định. Nếu hướng về tình tiền danh vọng thì chỉ tạo khổ cho tâm thân mà thôi. Tu sửa là cứu cánh, giúp cho phần hồn tiến hóa trong lãnh vực thanh nhẹ. Con cố gắng tu tự thức thì tương lai sẽ là món quà quý cho những người ở xung quanh. Chạy đi đâu cũng vậy, chỉ lo sửa tâm là cần thiết. Nếu bác không tu thì không có cơ duyên bàn bạc với con về đường đạo ở ngày hôm nay.
Nhân thân nan đắc pháp nan ngộ. Xác của con không có một người tài giỏi nào ở thế gian này có thể chế con ra được. Pháp con đã thực hành thời gian ngắn, đó là con đã gặp được pháp nhưng chỉ thiếu hành mà thôi. Sự sai lầm của chúng ta dãy đầy, chịu siêng năng thực hành pháp lý mỗi ngày một ít thì mới có cơ hội giải tỏa điều đó.
Chúc con vui khỏe.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Tìm: