Thư đến: '... xin Ông Tám hãy nói sự thật từ sự minh triết nhất dù trí tuệ của con không hiểu tới.'
C Đ, ngày 24/4/1993

Kính thưa Ông Tám,
Con kính mong Ông Tám giải đáp những thắc mắc sau đây của con. Dù rằng Ông Tám minh triết nên thường tùy theo trình độ của từng người mà giải thích, nhưng con xin Ông Tám hãy nói sự thật từ sự minh triết nhất dù trí tuệ của con không hiểu tới.
* Có phải một người vừa mới xuất hồn thì tùy duyên, tùy trình độ mà gặp thầy dẫn dắt? Và những người thấp kém không có điển như con có nên nghe theo người mới xuất để được mau tiến hay cứ thực hành phương pháp như trong quyển "Tôi Tầm Đạo 1, 2, 3"? Trong thời gian qua, con bệnh rất nặng, con sợ ung thư, sợ chết. Được một người trợ điển (nghe nói bạn này xuất rồi), con bớt bệnh, tìm thấy niềm tin và hành pháp thấy tiến hơn. Nhưng con vẫn hoang mang vì bạn khuyên con nên ngưng làm Pháp Luân Chiếu Minh và trong lúc này con đã có duyên gặp Ông Tám rất nhiều, đó là lần đầu tiên nghe băng Ông Tám, con ngồi mê một lần duy nhất trong đời. Rồi con được Ông Tám châm cứu trị bệnh trong thời gian khá dài mà con tin rằng nếu không có Ông Tám, không bao giờ con học được và có nghề nghiệp ổn định như ngày nay. Thời gian đó con thấy thanh nhẹ và mở trí rất nhiều. Bây giờ con mới hiểu là Ông Tám đã trợ chứ thực lực con không có gì cả. Hiện nay con đang bị nghiệp bệnh, đi bác sĩ không hết, may nhờ một bạn đạo trợ nên bớt bệnh; Và con đang hoang mang tư tưởng. Nếu con theo sự dẫn dắt của bạn thì bệnh sẽ không còn nguy hiểm mà đường tu mau tinh tấn. Nhưng con vẫn thấy sợ sợ, con vẫn không quên được có một thời con được thanh nhẹ, mở trí. Con không quên Soi Hồn thì tập trung xoáy óc, khoảng 5 phút sau thì tập trung trung tâm chân mày rồi lại tập trung xoáy óc (2 lần như vậy). Ông Tám ơi! Con công phu lúc thở Pháp Luân Thường Chuyển, hít vô 1 hơi cũng không nổi nếu mà bỏ làm Chiếu Minh và Soi Hồn nhiều, 2 lần ngó trung tâm chân mày lúc Soi Hồn có phải là thay thế cho Chiếu Minh?
* Một người có nghiệp vợ chồng, nếu cương quyết tu có vượt được định số không, thưa Ông Tám?
* "Duyên nào về duyên nấy", nếu một người biết mình có duyên với bên này và trí ý vẫn hướng về bên kia thì hiểu rằng bên kia minh triết hơn mà khả năng mình đi không nổi thì có nên chấp nhận để chờ kiếp sau, trình độ sẽ lên cao hơn hay phải vượt qua trong kiếp này?
Thưa Ông Tám! Con không quên được trong kiếp Ông Tám đã chữa bệnh cho con trong khoảng thời gian khá dài.
Dù trình độ, căn cơ của con thấp kém nhưng con cũng nguyện đi theo con đường Ông Tám đã đi và thành công. Dĩ nhiên không chỉ ở kiếp này mới đạt được THANH TỊNH và SÁNG SUỐT.
Con kính mong nhận được lời giải đáp của Ông Tám, dù biết Ông Tám bận rộn vô cùng.

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
T T T T

TB: Ông Tám cho con hỏi 2 điều nữa:
* Tại sao có người gặp Bác Sáu Lung thì về bệnh, mệt?
* Mở bộ đầu phía sau nếu cương quyết có giải thoát được trong kiếp này không?
 
Thư đi:
Reunion, ngày 6/9/93

T T,
Thầy đã nhận được thư con, được biết con đang trong hành trình muốn tiến hóa đến sự thanh nhẹ.
Muốn tu PLVVKHHBPP thì phải có lập trường dũng mãnh cương quyết, thực thi pháp môn đã đề ra rõ rệt. Còn bệnh hoạn là từ nhiều lý do đã hình thành, từ ăn uống cho đến suy tư. Nếu chúng ta thực tâm muốn phát triển khối óc tâm linh thì phải xét rõ duyên may đã đến, là nay đã có pháp và có xác. Đời đạo đang xoay chuyển và giúp đỡ cho tâm tiến hóa, thì chúng ta phải có một dũng chí, hướng về tâm linh phát triển về con đường trung đạo mà tiến hóa, dần dần tuệ giác sẽ được khôi phục trong thanh tịnh.
Còn duyên nghiệp là cơ hội để hỗ trợ cho nhau sớm thức tâm, hướng về con đường tu. Khi ta bước vào con đường tu học thì phải tự thức và dứt khoát thất tình lục dục nhân duyên thì đời đạo sẽ được viên mãn. Tâm từ bi được phát triển cũng do ý lực của hành giả mà thôi. Còn việc trợ điển cứu bệnh cũng là tạm. Nguyên khí và chấn động lực của vũ trụ quang đang hỗ trợ sự sống của con người trên mặt đất này đều có trật tự xây dựng trong luật nhân quả, không có mảy may nào xáo trộn được. Trì tâm niệm Phật để quân bình hóa chấn động trong nội thức, hòa hợp với chấn động của vũ trụ thì bệnh tật sẽ tiêu tan. Chính mình cứu mình là chánh. Người khác cứu mình cũng là tạm thôi. Phải cố gắng tự tu và tự hiểu, tự thông suốt nguyên lý vô sanh thì mới thật sự giải nghiệp ở kiếp này. Nếu thiếu dũng chí và cương quyết thì sẽ có sự tai hại về sau.
Tu có pháp nắm trong tay, cương quyết thực hành tinh tấn thì sẽ tự chứng ngộ được phần hồn là điều cần thiết; Còn ở thế gian đi gặp ông này bà nọ, rốt cuộc cũng sẽ gia tăng sự bận rộn thêm mà thôi. Tự lui về thanh tịnh, tham thiền nhập định là điều cần thiết.
Ở trên đời này không có gì bằng dũng chí cương quyết của hành giả trong chu trình tiến hóa hiện tại. Phật không có phù hộ chúng sanh, Phật là con người giải thoát, tiến hóa đến thanh nhẹ vô cùng, ban chiếu luồng điển từ bi của ngài cho vạn linh cộng hưởng. Chúng ta thực hành đến thanh nhẹ thì mới cảm nhận rõ rệt điều này, bằng không ôm lý thuyết này lý thuyết nọ, chỉ tạo sự mê hoặc lòng người mà thôi. Chúc con thực hành tinh tấn và vui tiến.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
OngTamVietThu2
 
Vài thư đi thư lại mới đây
721. Ngày 03-06-1990. Người viết: LTL
722. Ngày 12-07-1990. Người viết: NTS
723. Ngày 08-08-1990. Người viết: LPN
724. Ngày 26-02-1992. Người viết: PVĐ
 
của tổng cộng 724 thư đi thư lại (được phổ biến) theo thứ tự ngược lại của ngày tải lên Thư Viện.
left-blu2 left-blu3 29 30 31 32 33 34 35 36 [37]
 
 
 
right-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
 

(Thư viện đang gom góp các thư từ lai vãng của Đức Thầy và hành giả Vô Vi. Kính mời quý bạn đạo gần xa đóng góp cho kho tàng chung này ngày càng đầy đủ hơn. Đa tạ.)

Tìm: