Thư đến: '... Con thương người hơn chính bản thân của con nhưng nếu con không hành thiền con có tội gì không?'
Ngày 6 tháng 3 năm 1990

Kính gởi Thầy.
Đầu thư con kính chúc Thầy dồi dào sức khỏe. Thưa Thầy, chắc Thầy không biết con là ai. Con tên là PTPL; Có một lần Thầy có làm cho con một bài thơ với cái tên của con đó. Có nhiều lần con rất muốn viết thư cho Thầy lắm, con lo ngại Thầy rất bận. Con cũng nhớ đến Thầy luôn. Thưa Thầy con muốn tâm sự với Thầy không biết Thầy có giải đáp cho con không? Chỉ sợ điển của con quá thấp Thầy không bắt được. Thưa Thầy con bắt đầu với sự tu hành của con trước. Con vào Vô Vi cũng không được lâu lắm. Lúc trước kia con còn ở Cali sống chung với T, N, D và Q thì con cũng Soi Hồn, Pháp Luân. Bây giờ con về Texas có ba con và gia đình cô, con không hành thiền được nữa, nhưng cũng có nhiều khi con lái xe hoặc khi nào con nhớ thì con cũng niệm Phật, mặc dầu con không tham thiền, nhưng con biết trong tâm con, lòng con đối xử tốt với mọi người, con không bao giờ muốn hại ai. Ngược lại con thương người hơn chính bản thân của con nữa. Nói tóm lại nếu con không hành thiền con có tội gì không hả Thầy, hay là con có bị phạt không?
Thưa Thầy, nhiều khi con ngồi suy nghĩ con cảm thấy buồn ghê, con hay khóc những chuyện đâu đâu. Con thấy rằng thế hệ này không phải là của con. Mặc dầu con biết thực tế nó như thế nào, mình phải chấp nhận, nhưng thưa Thầy không phải con ngoan cố. Con không thể chấp nhận được cuộc sống ngày nay. Con người đối xử với nhau tệ hơn súc vật nữa. Người ta chém giết lẫn nhau, giành địa vị, tiền bạc vàng vòng. Nam, nữ thì lường gạt nhau, lợi dụng nhau đi tìm thú vui, rồi bỏ rơi mà không nghĩ đến bổn phận của mình và có những lần con coi ti-vi họ phỏng vấn những người phụ nữ bị hiếp dâm, họ đau khổ lắm. Con tội nghiệp họ và nghĩ đến con cũng là con gái, con thấy thương họ vô cùng, rốt cuộc nước mắt con cũng chảy ròng ròng.
Thưa Thầy! Trong lòng con, con có rất nhiều ước vọng được giúp đỡ những người vô gia cư sống lang thang trên hè phố, những đứa trẻ mồ côi, những người nghèo đói ở các nước xa và khốn khổ, đau thương nhất là người Việt Nam, con không giúp gì được cho họ hết, con chỉ biết ước mơ mà thôi. Tại sao những cái gì mình nghĩ đến, mình muốn thực hiện thì không bao giờ làm được vậy hả Thầy? Ngoài khả năng, xa tầm tay của con quá. Thầy ơi! Con biết con không giống một ai trên đời này, con khác với mọi người ở cái tư tưởng, nhân cách, cá tánh, những gì con nói cũng linh nghiệm lắm đấy Thầy. Phải chi con là một nhà tiên tri, con đùa đấy Thầy ơi!
Thôi bây giờ con muốn nói về con. Thưa Thầy! Trước kia con học khá lắm, bây giờ hình như con thấy tệ dần. Con đã lên đại học rồi, con học được hai năm. Mẹ con và hai đứa em còn kẹt lại VN. Con có một anh và chị, hai người đều bỏ học hết rồi chỉ còn con là nguồn hy vọng cho gia đình con đó Thầy. Con buồn lắm, con lo sợ con không học được, con không ra trường có bằng như mọi người khác. Nhiều khi con học mà con không nhớ con học cái gì, đầu óc con nó lu mờ, con không còn thấy sự thông minh và sáng suốt của con đâu hết.
Thưa Thầy tương lai của con có được tốt không hả Thầy? Con cảm thấy rằng cuộc đời của con hẩm hiu lắm, gia đình của con thì không ai hợp với ai. Chả ai nghe ai nói bao giờ. Nhiều khi nhìn những gia đình chung quanh con cảm thấy tủi thân vô cùng vì họ được cuộc sống hạnh phúc. Còn nói về chuyện tình cảm của con thì càng buồn hơn, con không thấy ai thương con thật sự hết, họ lừa gạt con, khi họ biết con thương họ thì họ bỏ rơi con. Con đã chán ghét tình yêu và con thường hay nói đời nay không có “true love” như ngày xưa. Con nói với chính mình: “Bất quá tam”, từ đó con muốn trốn tránh, nhưng không ngờ con lại gặp một người, anh ấy đối xử tốt với con lắm, anh ấy là một người tốt, theo con nghĩ là như vậy. Bây giờ con với ảnh hai đứa hai nơi tại vì con muốn có tương lai sự nghiệp, cho nên con phải về Texas đi học. Thầy ơi! Con có thành công không hả Thầy? À Thầy ơi! Con còn có một cái bệnh này; Ngày trước con khỏe lắm, nhưng bây giờ thì sức khỏe của con sa sút rất nhiều. Chắc có lẽ tình của con cho đi nhiều quá. Mỗi lần con buồn hay con khóc là con bị ói, trong bụng của con khó chịu lắm. Con bị nôn cho đến khi trong bụng không còn gì nữa thì mới thấy thoải mái.
Thôi con dừng bút nơi đây. Con mong thư Thầy. Thưa Thầy nhiều khi con buồn không biết tâm sự với ai, nếu là thư này con nói lung tung, Thầy đừng trách con nghe; Con cũng biết Thầy bận việc lắm.

Con,
PL
 
Thư đi:
Réunion, ngày 3/5/90

PL,
Thầy đã nhận được thư của con ngày 6/3/90, được biết con đang bước vào thêm thử thách của tâm linh.
Con người có hiện diện trên mặt đất này, ai cũng phải mang một thể xác đầy dẫy sự kích động và phản động, tiến hoá từ kiến thức này cho đến kiến thức nọ, nhiên hậu mới thấy rõ tánh hư tật xấu của chính mình. Đây là một trường Đại Học của vũ trụ để xây dựng tâm linh, thì mọi người phải dự, học, tiến và rời bỏ nó. Đó là định luật của trường học thế gian, không có gì thật cả, nhưng chân lý là thật. Dù cho giỏi cách mấy cũng không thể thay đổi được sự tiến hóa của vũ trụ được. Trong gia đình, cha mẹ anh em, nhìn vậy hiểu vậy, nhưng mà tâm linh thì khác. Mọi người đều có một cơ nghiệp ẩn tàng trong nội tâm, phải gặp những sự phản trắc mới có cơ hội thức tâm. Rốt cuộc ai cũng phải ăn năn hối cải, lo tu và muốn rời cuộc sống hiện tại. Khi muốn rời cuộc sống thì phải biết ta sẽ lấy cái gì rời khỏi đây? Chỉ có phần hồn mới rời khỏi đây được. Muốn biết được phần hồn, chỉ có tu mới biết giải quyết được. Tu là tu bổ, sửa chữa khiếm khuyết trong nội tâm, nội thức, tiến hóa đến trọn lành. Đó là hồn thiêng ở cõi Trời.
Còn nói con đi học, mà con không hiểu nguyên lý của sự học, thì học suốt đời suốt kiếp, cũng không thể ra khỏi trường học được. Học để có địa vị, học để làm giàu, học để cứu người, đó là ý muốn mà thôi. Còn thực chất thì tùy duyên độ hành, tùy duyên học hỏi, tùy gương để nhìn mặt mình, để hiểu rõ hành động thối tha của mình, để sửa chữa, hầu mới có cơ duyên giải thoát. Đó là tu!
Tất cả tâm linh ở càn khôn vũ trụ này, nếu không chịu tu sửa thanh nhẹ thì sẽ không có cơ hội tiến hóa lên cõi trên được. Chỉ tiến hóa trong nhục dục, thâm tình uất hận mà thôi. Đó là con đường xuống địa ngục rất gần. Thiên cơ ẩn tàng trong khối óc của chúng sanh nhưng họ không chịu tìm tàng lấy họ thì làm sao hiểu được thiên cơ và vị trí của chính họ. Học để hiểu, hiểu để về không, mới là chánh giác. Học để hiểu, hiểu để làm loạn, thì tự phản lấy mình mà thôi.
Còn nói con có từ tâm cứu độ chúng sanh, tại sao con không tu thiền để lập lại điển quang quân bình trong nội tâm, nội thức của chính con? Từ quang của con sẽ phối hợp với ý nguyện của con thì mới thật sự cứu đời. Khi con buồn chẳng biết thỏ thẻ cùng ai; Con nhìn thẳng vào bầu Trời, thấy có gì xa lạ đối với con không? Có chứ, sự thanh nhẹ xa lạ đối với con. Vậy con xác nhận nhẹ làm Trời, nặng làm Đất, thì con sẽ thấy rõ tình cảm của con sẵn có không bằng một góc tình cảm bao la của ông Trời. Tại sao con không hướng thẳng về đó, lo tu học, giữ một ý niệm tận độ chúng sanh thì một ngày nào con sẽ đạt đến mục đích.
Con bị nôn tức là bộ tiêu hóa của con không tốt. Bộ ruột của con mất quân bình, trí thông minh không được nhẹ nhàng. Vậy con nên tìm chỗ lọc ruột, hiện tại bên Mỹ có rất nhiều. Từ đó con sẽ khám phá ra những chuyện sai lầm của chính con để sửa chữa, tiến về con đường tu học là chánh, nhiên hậu sẽ đạt thành những ước nguyện ở tương lai. Con nên đón xem Lá Thư Vô Vi đăng tải về pháp rửa ruột, giúp đỡ cho mọi người gở rối trong nội tâm cũng như bệnh hoạn. Chúc con vui tiến.

Quý thương,
LSH
OngTamwriting
 
Vài thư đi thư lại mới đây
401. Ngày 07-10-2001. Người viết: MTMU
402. Ngày 23-12-2002. Người viết: TL
403. Ngày 10-01-2002. Người viết: NTKC
404. Người viết: MK
405. Ngày 17-02-2003. Người viết: NP
406. Người viết: NP
407. Ngày 13-07-2002. Người viết: NTT
408. Ngày 16-08-2002. Người viết: N
409. Ngày 08-08-2002. Người viết: TTN
410. Ngày 28-08-2002. Người viết: PTPM
411. Ngày 03-09-2002. Người viết: TTAH
412. Ngày 10-09-2002. Người viết: BC
413. Ngày 06-05-2002. Người viết: LKP
414. Ngày 27-03-2002. Người viết: TVK
415. Người viết: VHH
416. Ngày 17-09-2001. Người viết: NVC
417. Ngày 10-06-2002. Người viết: MB
418. Ngày 14-06-2002. Người viết: ĐNTT
419. Ngày 28-10-2000. Người viết: PLH
420. Ngày 20-07-2000. Người viết: NVT
 
của tổng cộng 724 thư đi thư lại (được phổ biến) theo thứ tự ngược lại của ngày tải lên Thư Viện.
left-blu2 left-blu3 17 18 19 20 [21] 22 23 24 25  right-blu3 right-blu2
 
 
 
down-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
(1)Trang 'Thư Từ Lai Vãng', cũng như cả VoviLib, là một phương tiện của chung, chứa đựng những thư đi thư lại trên đường hoằng pháp của thiền sư Lương Sĩ Hằng và bạn đồng hành trong suốt những năm Ngài còn tại thế. Chúng tôi lưu trữ những thư từ ấy trong chữ viết trong database để giúp việc truy cập của hành giả được dễ dàng hơn.
(2)Khung Tìm nhỏ ở bên trên có thể giúp quý vị tìm bài. Để sử dụng, đánh vào khung vài chữ muốn tìm của lá thư, chẳng hạn như 'VHT' (viết tắt tên người viết thư) và bấm 'Go'. Nếu tìm theo năm tháng, cần đánh theo thứ tự 'năm-tháng-ngày'. Thí dụ: '1988', hay '1988-07', hay '1988-07-06'. Nếu để trống và bấm 'Go', kết quả sẽ là tất cả thư từ hiện có! Xin dùng kiểu chữ Unicode.
(3)Để đọc một lá thư tìm được, bấm vào link của thư đó, lá thư sẽ hiện ra phía bên trái.
(4)Nếu bạn có account và đã login, có thể dùng link "Tải Thư Từ Lai Vãng lên Thư Viện" hiện ra ở bên trên để mang thư vào.
 

(Thư viện đang gom góp các thư từ lai vãng của Đức Thầy và hành giả Vô Vi. Kính mời quý bạn đạo gần xa đóng góp cho kho tàng chung này ngày càng đầy đủ hơn. Đa tạ.)

Tìm: