Thư đến: '... Mỗi khi con ra ngoài, con thấy một đám cưới hay bạn bè con đã lấy chồng lấy vợ hay con thấy cái áo cưới là con hay dở cười dở khóc và ganh đua...'
A, ngày 14/02

Kính thưa Thầy Tám,
Con là ĐTTL, năm nay con 27 tuổi ta. Con xin kính thư này đến Thầy, mong được Thầy hiểu đầu đuôi câu chuyện của con để Thầy giảng dạy cho con.
Đã gần 5 năm nay, con làm bạn cùng anh M, em của chị F. Tụi con không ngờ rằng thời gian và tình cảnh đưa chúng con đến ngày hôm nay. Mới ban đầu con không được biết gì về anh M. Anh không có nói gì về pháp môn thiền Vô Vi cho con biết cả. Mãi đi đến ba năm qua, tình cảm của con lúc đó tràn đầy đối với anh M thì anh nói sơ về pháp môn cho con nghe và nói rằng anh ta hành pháp từ bên VN.
Con nghe nói về pháp nhưng thật sự con không ngờ rằng anh không thể lấy vợ. Riêng con, khi con được biết anh nói vậy thì con rất buồn. Buồn cho thân phận con gái của con. Khi con thương anh ta, con tưởng rằng một ngày nào đó con sẽ làm vợ anh. Buồn quá nhưng làm sao đây khi mình đã lỡ thương rồi? Con không làm sao dứt khoát tình cảm được vì tình con quá sâu đậm, níu kéo con quá nhiều. Sau đó chúng con nghĩ, đừng bao giờ nghĩ đến, chuyện đến nó sẽ đến. Sau đó con có biết rằng anh ta có hỏi ý kiến Thầy sau một khóa học và chị anh ta mới biết được rằng anh ấy quen con. Lâu lắm anh ấy mới nói lại cho con nghe là Thầy nói anh ấy nếu lấy vợ thì cũng không có sướng, phải lo đầy đủ, nhưng tùy anh ấy lựa chọn. Sau đó một hôm chị F và chị S có điện cho anh ấy, lúc đó con có ở nơi đó. Ảnh đưa ống nghe cho con nghe, lúc đó con chưa hề biết chị của anh ấy và cũng chưa biết ngồi thiền. Con nghe chị F và chị S kêu M: “Bỏ đi M ơi, bỏ đi, dứt khoát đi...”
Lúc đó con nghe xong sao con cảm thấy ghét mấy chị của ảnh vô cùng. Con nghĩ sao mà coi con quá rẻ như vậy? Tự ái của con bị chạm đi và con chỉ biết có khóc mà thôi. M khuyên con đừng nên buồn vì mấy chị ấy là người tu nên nghĩ vậy. Con buồn quá, con nghĩ rằng tại sao nói như vậy, tại sao chia rẽ một đôi bạn khi họ đang thương nhau? Con đâu phải là hạng người tồi tệ đáng khinh khi như vậy? Con sinh ra trong một gia đình đàng hoàng học thức mà sao như vậy? Bao nhiêu câu hỏi con bắt đầu từ đó. Sau đó con chỉ buồn thầm trong bụng mà thôi vì con quá yêu thương anh ấy mà con cố gắng chịu đựng tất cả.
Lúc ấy con nghĩ đến khi anh ta quen con, anh ta không có một công ăn chuyện làm, một nghề nghiệp gì và đi ở nơi này năm ba hôm, nơi nọ năm ba hôm. Con khuyên anh ấy đừng lười biếng, cố gắng đi học nghề điện để sau đó đi làm. Con nhờ quen với một người có một căn phòng cho thuê, con nói anh ấy nên có một căn nhà mà sống chứ ở đây đó, lôi thôi quá đi. Và khi con quen với anh ta, anh ta bỏ mấy chị ở L lên Paris. Chị em giận không một lần về thăm, con thấy anh ta hờ hững với chị em ruột thịt, con khuyên nên về thăm các chị. Anh ta nghe con trở về mỗi mùa Giáng Sinh thăm chị ở E. Lúc đầu con mừng thấy anh ấy làm chuyện phải cho đến khi anh không còn lang bang nữa thì mấy chị chưa hề thấy con, lại biểu bỏ con đi. Làm sao con không tủi hổ cho phận con gái nầy? Con cũng được biết M đã làm khổ rất nhiều đàn bà con gái, vì anh ta có nói cho con nghe và nói với con rằng giờ anh ta thương con và chỉ biết là có thương độc nhất một mình con thôi. Sau đó mỗi khi mấy chị điện cho anh, anh nói láo rằng anh đã bỏ con rồi. Nhưng thưa Thầy, con rất là bị oán Thầy ơi! Trường hợp cứ tiếp tục như vậy và một hôm anh có nói rằng nếu ảnh thiền, con cùng thiền thì các chị có lẽ không chống đối hôn nhân của hai đứa đâu. Con nói ảnh chỉ con thiền, anh ta chỉ cho con đến năm ngoái, lúc Tết, ba má con bắt đầu thấy con vì quá thương ảnh nên vì ba má thương con nên chấp nhận cho con đem anh ấy về nhà giới thiệu cho ba má con.
Lúc đầu ba má con biết con quen với ảnh, ba con không bằng lòng vì nghĩ rằng anh ta là Ấn Độ lai, đủ thứ chuyện hết; Còn mẹ con vì thương con mà bằng lòng chấp nhận anh M. Khi ba má con cho phép con dẫn anh ta đến nhà ăn cơm Tết thì luôn anh ta và luôn cả con đều mừng. Lúc đó anh ấy được một người lớn tuổi quen đã giới thiệu cho ảnh vô làm hãng máy bay. Ông bà bác đó rất ghét anh M vì cũng biết anh M hồi xưa chỉ lo chơi bời, không làm ăn gì nên sự nghiệp. Nhưng sau vì ông bà bác đó thấy mến con, coi con như con, nên mới hiểu hoàn cảnh hai đứa mà cố gắng giúp cho ảnh vô để có công ăn chuyện làm, để mà đi hỏi con làm vợ. Anh ta có nói là sẽ nhờ ông bà bác đó đứng ra làm người đi hỏi con.
Sau khi ba má con đã gặp ảnh, ba má con biết rằng từ đó đến giờ chị anh ta chưa hề gặp mặt con. Ba má con la con sau buổi ăn và nói rằng con dại khờ quá. Tại sao quen nhau gần ba bốn năm mà không biết gia đình của anh ấy; Biết đâu gia đình anh ấy không chịu con; Ba con mất mặt với gia đình bên ảnh. Con buồn, con khóc và con nói là không phải ảnh gạt con đâu vì ảnh muốn nhờ ông bà bác quen đó vô đứng ra hỏi con. Còn mấy chị vì tu nên không muốn dính líu vào chuyện của ảnh. Ba má con bắt buộc là phải có mấy chị hay chị lớn lên hỏi thì mới gả.
Sau đó con buồn quá biết nói sao đây, con đành nói với anh ta. Anh ta có la con tại sao gấp quá vậy? Thưa Thầy! Trong mấy năm quen anh ta, làm bạn gái anh ta mà lúc nào con cũng tự cho ảnh là chồng con chứ có bao giờ con nghĩ là một người bạn đâu! Mấy tháng trôi qua, ông bà bác hỏi ảnh sao không đi hỏi con đi, ảnh nói rằng vì chưa có tiền. Ông bà bác nói không tiền thì làm đơn sơ nhưng cũng phải ra đạo lý, chứ như vậy hoài không được. Anh ta hẹn lần và nói từ từ đâu có gì gấp đâu.
Sau, có một hôm ba má con la rầy con và nói là con chưa trả hiếu mà đã làm khổ cha mẹ rồi. Con lại đi nói lại với anh ta. Sau đó anh ta mới nói là anh ta có một đứa con rơi cách đây sáu năm rồi vì vậy chị anh ấy không nhận một ai khác hết.
Thưa Thầy! Xong, anh ta có một hôm nói mãi như vậy. Con buồn quá, chỉ muốn chết mà thôi. Anh dấu con một đứa bé mà con không hề biết gì từ ngày quen anh. Con như bị ai bổ búa vào người con. Kính thưa Thầy! Lúc đó con đang mang thai của ảnh; Vì không biết làm sao khi anh ta không bằng lòng giữ nên con không giữ được nó. Khi nghĩ lại con cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nhưng con biết làm sao? Chuyện này chưa ai biết ngoài ra anh ta và con. Xin Thầy đừng cho mấy chị ảnh biết, con không hiểu rồi sẽ ra sao.
Sau khi con biết ảnh đã dấu con đứa con rơi kia, con buồn vô cùng. Tuần đó con có đi một buổi dạ hội VN, có các bạn trai gái của ảnh đi. Nhưng con không muốn là ảnh biết là con đi hôm đó; Con đã dối ảnh và con nói rằng con đi về nhà ăn tiệc với ba má con. Và ảnh đã nghi là con đi vào đêm dạ hội đó vì ảnh biết các bạn của tụi con có rủ con. Sáng hôm sau, ảnh hỏi con có đi tiệc vui không? Con nói sự thật là con đi với các bạn đã rủ con hôm qua. Từ đó anh ấy nói là như vậy thì không bao giờ anh ta lấy con làm vợ.
Nhưng thưa Thầy! Hôm đó con đi, con không có làm gì cho bạn bè khinh khi ảnh cả. Con chỉ vì buồn mà đi thôi. Ảnh cho là con dối ảnh. Thầy ơi! Con tức đến nổi không hiểu sao ảnh không nghĩ lại là ảnh đã dối con trong mấy năm trời đứa trẻ kia? Và không nghĩ một chút nào đứa trẻ mà con mang trong người khi đó được gần hai tháng. Con cảm thấy mâu thuẫn quá nơi ảnh, con khóc vô cùng; Ảnh còn nói hoài với con cho đến bây giờ anh ta tính cưới con thật sự nhưng vì con làm như vậy thì đừng hòng ảnh lấy con làm vợ. Thầy ơi! Có lẽ anh ta mâu thuẫn đến nỗi quên rằng con đã chờ ba bốn năm trước khi xảy ra câu chuyện, mà ảnh còn không nhúc nhích đá động gì đến hôn nhân.
Con không hiểu sao vậy mà lòng con cũng còn yêu anh ta tha thiết. Tất cả là lỗi của con. Lúc nào anh ấy cũng trách con như vậy.
Sau đó con chỉ biết sống ngày qua ngày mà thôi, thưa Thầy! Nhưng con không hiểu sao oán thì con cũng có oán, mà thương sao con còn thương quá, Thầy ơi!
Cách đây gần một năm, anh ta có dẫn con xuống E và nói với mấy chị rằng con muốn thiền chung và học hỏi trên con đường đạo.
Thời gian qua và lúc sau nầy con bị nhức đầu kinh niên. Con nhức đầu mà còn bị kéo lên dây gân bên hai màng tang nên hai con mắt con nó nhức theo. Và con đã cảm thấy lúc mới thiền thì con giải được nóng giận, nhưng lúc sau này thì con bị nóng giận trở lại và bị tức ngực vô cùng. Con không sao không nghĩ đến cái duyên tình ngang trái và lỡ làng của con.
Con buồn, có nhiều lúc con muốn òa lên khóc cho nguôi đi nỗi buồn của mình. Biết làm gì hơn khi con không thể nào dứt nổi cái cuộc tình kia. Tại sao vẫn còn thương ảnh vậy, thưa Thầy? Con khổ quá rồi, mà tại sao con còn níu kéo làm gì? Còn anh ta thì nói đường anh ta đã chọn, ảnh không lấy vợ đâu. Thầy ơi! Con phải làm sao đây? Hiện giờ con không còn tin tưởng gì nơi ảnh và luôn cả chính con. Ảnh thề với con rằng ảnh chỉ biết có một mình con và coi con như vợ ảnh. Không còn một ai có thể làm cho lòng ảnh xao xuyến để mà ảnh bỏ con. Nhưng sao con cứ ngày đêm nghĩ xấu cho ảnh. Con nghĩ rằng ảnh nói láo; Ảnh coi con như một đồ vật, khi cần thì người ta sử dụng, khi chán thì người ta bỏ xó rác. Con khổ tâm vô cùng vì ngày đêm con bị hai đứa bé ám ảnh con hoài. Một đứa là con rơi của ảnh, một đứa là hòn máu mà con đã nghe lời và đồng ý hủy diệt nó! Sao con ngu dại quá vậy, thưa Thầy? Giờ con xin Thầy giúp cho con khỏi bệnh ghen tương và bệnh nghĩ xấu cho người khác.
Con khổ tâm lắm, Thầy ạ! Con có đi xem bác sĩ trị bệnh tâm thần. Họ nói con vì quá sợ mất ảnh mà con ngồi thiền. Nhưng vì con ngồi mà không hiểu lý lẽ vì sao con ngồi nên con không giải được buồn phiền mà lại còn thu hút nó. Con mới đi đến bác sĩ này khoảng hai tuần nay thôi nhưng ông ta có nói cho con rằng nếu mà con đến trễ hơn ba hay bốn tháng nữa, có lẽ sẽ đem con vô bệnh viện chữa trị chứ không phải thường. Ông nói vì con bị thất vọng và thất tình, đem đến cho con oán hận.
Thưa Thầy! Con có nói cho chị F nghe nhưng làm sao con có thể nói tất cả cho chị hiểu được. Chị cho con số phone ở Canada của Thầy. Con có phone cho Thầy nhưng bác T nói Thầy đang đi thuyết đạo ở Mỹ nên khuyên con nên viết thư cho Thầy.
Mong Thầy thương con đừng bỏ con, Thầy ơi! Xin Thầy cứu vớt lấy con và độ cho con đừng bao giờ ghen tương giữa anh M và bao người con gái khác; Và con đừng nghĩ xấu cho mọi người. Con khổ tâm quá. Chỉ có Thầy; Xin Thầy giải giùm con và cứu độ cho con.
Con mong muốn lúc nào con cũng phải tin tưởng nơi M, lúc nào con cũng đừng bao giờ nghĩ xấu cho anh ta, cho bao nhiêu người khác. Con mong mỏi đừng bao giờ con oán hờn ai cả, vì con có tánh nếu mà ghét người nào thì lại ghét người ta như chết, mà còn thương thì cái gì cũng thương.
Thưa Thầy! Sở dĩ con không tin nơi M và hay nghi ngờ nơi anh ta là vì anh ta nói ảnh thương con, chỉ có mình con mà thôi; Nhưng sao anh ta gặp người nữ nào cũng liếc và nhìn họ vậy, thưa Thầy? Vả lại ảnh hay thích cờ bạc mà mấy chị đâu có biết. Con ghét cái cách sống của ảnh lắm, thưa Thầy! Hút thuốc rất nhiều; Cờ bạc thì cũng không chừa. Làm sao con nghĩ được là ảnh đã trở thành một người đàng hoàng? Xin Thầy cứu giúp con, con như điên như khùng. Chưa bao giờ con nghĩ rằng con sẽ trở thành một chiếc giẻ rách, thưa Thầy! Nhưng ngày hôm nay con thật sự không hơn một người ăn xin. Tâm tư con cô độc quá, Thầy ạ!
Hiện giờ có lúc con chỉ muốn khóc mà thôi; Không còn gì để con cảm thấy hứng thú trên cõi đời này. Con nghĩ rất nhiều, quá nhiều về chuyện lập gia đình, nhưng con không muốn lập gia đình với một người mà mình không thương yêu, làm sao có thể dài lâu. Lúc này con vẫn đi coi bác sĩ thường xuyên. Con không hiểu sao ý nghĩ bậy của con quá trầm trọng. Tuần này anh ta chán ngán công việc làm trong sở và nghĩ bệnh một tuần; Con lại nghĩ rằng người đàn bà kia dắt con ảnh lên mà ảnh dấu con. Hết nghĩ như vậy thì con lại nghĩ đến những cô gái mà ảnh đã quen. Có lẽ vì Tết VN nên anh ta vô nhà những cô đó thăm họ ...
Con khổ quá, Thầy ạ! Chẳng biết tin hay không nơi anh ta vì có những lúc con không hiểu anh ta dụ con hay thương con thật sự. Tại sao sinh lý thì ảnh vẫn đòi hỏi con quá nhiều mà ảnh không cưới con làm vợ? Con đâu phải những cô gái giang hồ mà anh ta đã biết qua đâu! Xin Thầy giảng dạy cho con. Con không dám làm buồn cha mẹ; Không biết nói lên nỗi uất ức này cùng ai; Con mong Thầy thương con mà đừng cho thư của con vào một xó và xin Thầy trả lời cho con rõ những gì con không hiểu.
Hiện giờ vì bác sĩ khuyên con nên ngưng thiền vì nói rằng con tưởng con làm cho con, nhưng trong đầu óc con lúc nào cũng sợ mất M, nên con chỉ làm cho ảnh mà thôi. Không ích lợi gì vì bằng chứng con bị thần kinh chấn động. Ông khuyên con nên cố gắng đừng nghĩ bậy bạ rồi từ từ ông sẽ giúp con chữa bệnh.
Bây giờ mỗi khi con ra ngoài, con thấy một đám cưới hay bạn bè con đã lấy chồng lấy vợ hay con thấy cái áo cưới là con hay dở cười dở khóc và ganh đua; Tại sao vậy, thưa Thầy? Con phải làm sao để đừng bị kích thích như vậy? Xin Thầy giảng dạy cho con.
Nảy giờ con đã lấy đi quá nhiều thời giờ của Thầy, xin Thầy tha lỗi cho con; Nhưng vì con quá cô đơn, con không biết hỏi ý kiến và xin lời giảng dạy của ai, ngoài Thầy ra; Mong Thầy đừng bỏ con; Con trông thư của Thầy nhiều. Nếu Thầy có hồi âm cho con, xin Thầy cứ gởi như sau... Đây là địa chỉ của anh M, vì con không muốn ba mẹ con gặp thư Thầy, có lẽ sẽ buồn cho con.
Xin Thầy cho con xin một bài thơ tên con; Nhưng nếu Thầy có thời giờ chứ bằng không, con không dám làm phiền Thầy. Con mong thư Thầy ngày đêm, xin Thầy đừng bỏ con và tha lỗi cho con.
Con, một tâm hồn cầu xin Thầy cứu độ cho con.

TL
 
Thư đi:
VK, ngày 24/04

TL,
Thầy đã nhận được thư con đề ngày 14/02, được biết trong thư con đã kể lể toàn là việc giả ảo ở trần gian hoàn thành một giấc mộng mà thôi.
Cuộc sống giữa nam nữ ở tạm cảnh trần gian này tùy duyên thực hành mà ngộ đạo đó thôi. Con biết yêu thương cha mẹ nhưng mà con không giữ trọn chữ hiếu. Cha mẹ lo những gì cho con? Lo sự trinh tiết của con. Nhưng ngày hôm nay con đã liều lĩnh trao hoa cho một người ngoài sự hỗ trợ của cha mẹ là một điều đáng trách. Hiện tình đã lỡ rồi, con nên chấp nhận. Nhân sự kích động đó con nên học một bài học nhịn nhục tối đa, được mất cũng không cần thiết, chỉ cần tâm con thức giác. Hiểu rõ cảnh đời là tạm, dồn hết tâm lực hướng về con đường tu để báo hiếu cho cha mẹ. Đó là điểm chánh cuối cùng trong cuộc sống của con hiện tại. Không nên hướng tâm về một người thanh niên dâm dục, không biết gì về hiếu nghĩa. Cuộc đời đâu có nghĩa lý gì nữa, nhưng thâm tâm của con cũng cảm ơn anh ấy, nhờ anh ấy ngày nay con mới chán nản cuộc đời và tìm về con đường giải thoát, tức là phần hồn của chính con vẫn tươi đẹp.
Con tu để gặt hái được phước đức đó cho cha mẹ lúc tuổi già được bình an và giải thoát, và độ cho người thanh niên kia thức tâm, rốt ráo tu học hơn. Đó là vai trò của con phải bước vào vị trí cứu độ hiện tại thì tâm thân của con sẽ được an lạc. Con sẽ nhận thức rõ được việc làm của con có ý nghĩa hơn những người xung quanh con. Cố gắng mượn những băng giảng của Thầy về nghe cho nhiều để giải quyết điện năng ô trược trong cơ tạng của con.
Điện năng do đâu mà có? Do cơm gạo ở mặt đất hình thành, nuôi dưỡng con. Cơ thể con do điện năng của vũ trụ hình thành; Thức tức là hồn của con làm chủ thể xác, chứ không phải thể xác làm chủ phần hồn. Cho nên ở thế gian này không có một ai có thể chế ra con được. Nhờ sự âu yếm của cha mẹ mà có sự hiện diện của con ở mặt đất này. Vậy con phải làm một điều có ý nghĩa tròn đầy và thanh nhẹ độ tha tại trần, tức là giúp đỡ những người đã lâm vào tình trạng của con được cứu rỗi. Quên đi quá khứ, chẳng cần tương lai, để quyết định vị trí hiện tại của chính mình, phát triển vô cùng là thực tế.
Chúc con vui khỏe.

Quý thương,
Lương Sĩ Hằng
Vĩ Kiên
OngTamwriting
 
Vài thư đi thư lại mới đây
581. Ngày 10-06-1999. Người viết: HQK
582. Ngày 16-06-1999. Người viết: NTT
583. Ngày 11-05-1999. Người viết: TB
584. Ngày 01-06-1999. Người viết: T
585. Ngày 07-07-1999. Người viết: TQM
586. Ngày 22-05-1999. Người viết: TNH
587. Tháng 04-1999. Người viết: ND
588. Ngày 21-04-1999. Người viết: C
589. Ngày 23-03-1999. Người viết: KC
590. Ngày 13-01-1999. Người viết: TQM
591. Ngày 06-10-1998. Người viết: NP
592. Tháng 06-1998. Người viết: LT
593. Ngày 22-09-1998. Người viết: LTH
594. Ngày 17-10-1998. Người viết: LTB
595. Ngày 18-11-1998. Người viết: NHM
596. Ngày 15-11-1998. Người viết: NT
597. Ngày 05-11-1998. Người viết: Ð
598. Ngày 30-10-1998. Người viết: VN
599. Ngày 07-04-1999. Người viết: XH
600. Ngày 28-03-1999. Người viết: LT
 
của tổng cộng 724 thư đi thư lại (được phổ biến) theo thứ tự ngược lại của ngày tải lên Thư Viện.
left-blu2 left-blu3 26 27 28 29 [30] 31 32 33 34  right-blu3 right-blu2
 
 
 
down-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
(1)Trang 'Thư Từ Lai Vãng', cũng như cả VoviLib, là một phương tiện của chung, chứa đựng những thư đi thư lại trên đường hoằng pháp của thiền sư Lương Sĩ Hằng và bạn đồng hành trong suốt những năm Ngài còn tại thế. Chúng tôi lưu trữ những thư từ ấy trong chữ viết trong database để giúp việc truy cập của hành giả được dễ dàng hơn.
(2)Khung Tìm nhỏ ở bên trên có thể giúp quý vị tìm bài. Để sử dụng, đánh vào khung vài chữ muốn tìm của lá thư, chẳng hạn như 'VHT' (viết tắt tên người viết thư) và bấm 'Go'. Nếu tìm theo năm tháng, cần đánh theo thứ tự 'năm-tháng-ngày'. Thí dụ: '1988', hay '1988-07', hay '1988-07-06'. Nếu để trống và bấm 'Go', kết quả sẽ là tất cả thư từ hiện có! Xin dùng kiểu chữ Unicode.
(3)Để đọc một lá thư tìm được, bấm vào link của thư đó, lá thư sẽ hiện ra phía bên trái.
(4)Nếu bạn có account và đã login, có thể dùng link "Tải Thư Từ Lai Vãng lên Thư Viện" hiện ra ở bên trên để mang thư vào.
 

(Thư viện đang gom góp các thư từ lai vãng của Đức Thầy và hành giả Vô Vi. Kính mời quý bạn đạo gần xa đóng góp cho kho tàng chung này ngày càng đầy đủ hơn. Đa tạ.)

Tìm: