Thư đến: '... Con bây giờ cũng đang chịu bạn đạo hất hủi khinh chê, con đang cảm thấy mình đang chịu đóng đinh cùng Thầy ...'
Kính bạch Thầy,
Con về nhà mau ráng thiền, mỗi khi nhớ đến Thầy con tuôn tràn nước mắt khi nhớ đến Thầy nói Thầy chịu tử vì đạo; Bây giờ con đã hiểu thấm thía chữ tử vì đạo của Thầy. Bạn đạo chống đối lẫn nhau, ám hại nhau đã phá hoại công trình cứu độ của Thầy. Anh HS cũng đang tiếp nối chân Thầy. Con bây giờ cũng đang chịu bạn đạo hất hủi khinh chê, con đang cảm thấy mình đang chịu đóng đinh cùng Thầy và HS. Con sẽ ráng tu thêm để xuất hồn đi học đạo hầu báo đáp ơn Thầy, đi khắp nơi chịu chửi rủa chôn vùi trong đống rác, để tìm lại những viên ngọc đã bị thất lạc trong đống rác như Thầy đang làm. Kính lạy Thầy! Xin Thầy chứng giám cho lòng con muốn tận hiến cho đạo pháp. 25 năm trước trốn gia đình, từ khướt hôn nhân để ra đi sống đời người truyền giáo, bị gia đình từ bỏ, 3 năm miệt mài tu luyện tưởng không bao giờ thay đổi nhưng con bị áp bức vì không chịu được sự tham chiến giữa tôn giáo và dân tộc, con nuốt nước mắt ra đi, về nhà lãnh một trận đòn đẫm máu, từ đó con ra đi trong phong trần từ vùng kinh tế mới cho đến sở thú để ẩn thân vì con mất hộ khẩu khi ra khỏi dòng tu. Con sống tệ hơn một người tù không có chỗ ẩn thân, mất cả tên tuổi, rồi sau đó con phải chấp nhận làm vợ một ông lớn hơn 20 tuổi để vượt biên. Biết bao nhiêu đau khổ trong cuộc hôn nhân gượng ép không có ai hiểu và đỡ đần chỉ có Trời. Nay con nhờ Pháp Vô Vi này con mới tìm lại tin yêu sau 25 năm bơ vơ khổ lụy. Nay con nguyện một lòng tận hiến cho cơ đạo, xin Thầy dìu dắt cho con. Ngày xưa cuộc đời con là cuốn Kinh Thánh sống, áp dụng từng lời Chúa Jésus, nay con muốn trở thành ánh sáng ban phát tình yêu cho muôn dân như Thầy, như HS. Bao nhiêu lần con muốn tâm sự với Thầy nhưng dĩ vãng không còn gì đối với con. Nay con nhắc lại để tỏ lòng thèm khát tu đúng đường và thành đạt, vì theo đạo con đã lỡ dỡ công danh không ra gì đến giờ, con đã bị hành hạ tan nát không thua gì anh HS. Nhờ đau khổ nhiều con càng gan lì, trung can, nghĩa khí, muốn tu đến cùng. Con lúc nào cũng đứng ra nhìn lại Thầy, kính yêu Thầy trong tâm, vì Thầy làm việc trong cõi vô hình cho nên con không đeo theo Thầy, ôm chân Thầy vì con đã trưởng thành, sẵn sàng tự lập, tự trách nhiệm gánh lấy sứ mệnh đó là ước nguyện của con. Niềm vui của con như niềm vui của HS, nước mắt rơi nhiều hơn nước mưa. Bây giờ giải thoát trút bỏ được hết là hoa tâm nở như mùa xuân bất diệt, niềm vui của con lớn hơn niềm vui của người khác vì đau khổ của con cũng lớn hơn của người khác. Có nhớ lại dĩ vãng cũng chỉ là một niềm hãnh diện đã nếm được hết mùi đời của cái gọi là địa ngục trần gian. Kiếp sau xin chớ làm người, xin làm Tiên Thánh thoát mùi trần gian. Bây giờ học nếm mùi vui trút bỏ giải thoát như HS để chứng minh với thế giới cái vi diệu của đạo pháp qua cuộc đời, qua kinh nghiệm của bản thân mình.
Con có điều này muốn thưa riêng cùng Thầy: Xưa Từ Hi Thái Hậu vì nghe lời nịnh hót gian dối của các thái giám, người hầu, công công, vv..., mà ra tay hạ gần hết các trung thần. Một số phải lẫn trốn cho đến đổi bán mất nước, từ đó nền quân chủ bị tận diệt, Mao Trạch Đông cầm đầu đám dân đau khổ lên hạ bệ các con cháu vua chúa, nay không còn ai cũng cố xã tắc mà đã mấy đời các vua minh đức ngày xưa để lại. Con xin Thầy nhớ lại chuyện xưa mà mang mọi người lại với nhau trong tình thương tha thứ nhau, cùng chia sẻ nụ cười và nước mắt, cùng kính trọng nhau, sống trước một nền văn minh tân thánh đức, vượt lên trên mọi khác biệt để cho đạo pháp không bị thất truyền như bao thế kỷ nay.
Bây giờ những ai ám hại nhau gây cảnh nồi da xáo thịt là những người phá hoại công trình cứu độ của Thầy. Tại sao Thầy để cho một đám đông áp bức một cá nhân, rủ nhau lên tố cáo một người, ép không cho người đó lên tiếng, rồi ép Thầy xử xét người đó có tội. Luật pháp nào làm việc dã man như vậy, chỉ có luật của ..., luật của tà ma. Vì thế cho nên con muốn tìm hiểu HS, con mời được HS về nhà riêng của con 10 ngày, 2 chị em đàm đạo quên cả ăn uống, không có đầu óc lo nấu gì ăn vì mãi lo bàn bạc chuyện đời chuyện đạo, con mới rõ HS bằng chính kính nghiệm của mình, để chứng minh sự không thiên vị, tình cảm, sự nhân từ của đàn bà, con đã cho Thầy biết những gì HS cần trau dồi thêm để xây dựng thêm, điều đó là sự thật. Cũng vì sự chánh trực đó, Thầy mới hé mở cho con biết những điều con cần muốn biết, tuy nhiên con vẫn kín đáo im miệng cho đến khi người người nhìn nhận con mới công khai, vì con làm việc gì cũng có nhẫn nại và chính xác. Con còn muốn âm thầm gặp riêng VTS để biết cả hai bên, nhưng sáng hôm đó Thầy đã nói rồi nên con bỏ ý định đó. Mọi người chỉ tin vào lời xác định của Thầy một cách mù quáng, còn con bây giờ biết hết nội tình; Anh L đã dạy cho con một sự nhận xét chín chắn về cuộc đời; Con như HS si tình vì đạo, lãng quên xem thường đời nhưng anh L cẩn thận hơn tất cả, người mà con kính nhất là anh L. Chuyện này nếu HS không đắc đạo dám ói máu chết oan tại chỗ vì bị kết án là tà ma, thiên ma. Thầy có từ bi thì Thầy đừng nói gieo hoang mang nghi ngờ cho đôi bên cả vì có chánh sách, có sự điều binh bố trận là có sự mâu thuẫn làm sao tịnh tu được. Con thương HS vì anh ấy trải qua nhiều gian nan như con, anh ấy như tri kỷ, bạn thánh. Anh L cũng vậy, con có thể kết nghĩa anh em với hai người nầy. Cả hai là chân sư, còn Thầy là minh sư của các chân sư. Xin Thầy lấy quyền sư phụ ra mà dẹp bàn cờ nầy, sắp lại bàn cờ mới, dựng lại thanh danh mới cho đạo pháp, con sẽ hiến cả mạng con cho công nghiệp đó. 12 tuổi đến giờ con chỉ muốn tu và cho đến chết, chỉ sống để mà tu thôi. Con không xa lìa Thầy được đâu, mãi mãi tận tâm tận ý cho Thầy, vì Thầy.
Về chuyện thiên cơ, trước khi HS xuất hiện, đã có Nostradamus, Ramada, E. Cayer và Đức Mẹ hiện ra nhiều lần đã báo trước lâu rồi, cho nên vấn đề đó nay đã trở thành tầm thường không là vấn đề nữa, đã trở thành dĩ vãng rồi, xin Thầy đừng ngại về vấn đề đó, điều mà con lo cho HS là giúp anh biết đối thoại với giới trí thức, không nên sốt sắng, chất phác, thật thà với những cái đầu óc chai cứng vì lý thuyết, nói nhiều họ đầy quá không vô chữ nào đâu. Có vậy thôi, cái gentlemen đúng cách là ở chỗ biết im lặng đúng lúc với đúng người, tụi ăng lê gọi là being cold, phớt tỉnh ăng lê, càng lạnh họ càng thấy hấp dẫn hơn mới tìm hiểu, còn phơi bày ra hết họ thấy giống như thư viện mà họ đã nhai suốt đời họ. Con cãi vã với HS bị ảnh nói bởi vậy ảnh thích đi một mình (không đàn bà theo lải nhải, đúng rồi ai chịu nổi lời nói đó mà chờ, con giận quá đập ảnh một tay). Nhưng chưa tu tới lớp ảnh, con làm sao ghét ảnh, phải hạ mình thua, bước xuống đài bỏ cuộc.
Nhiều lần viết thư cho Thầy nhưng chắc không tới, nay con nhờ trao tận tay Thầy để nói những gì con muốn nói riêng kín đáo chút. Kính chúc Thầy vui khỏe. Bây giờ con chỉ còn lo tu xuất hồn để đi học đạo. Thầy cho con biết con có thể đi tới đó không ? Chỉ vì muốn giúp cơ đạo hữu hiệu hơn và để xem những gì anh HS nói về cõi vô hình có đúng không, để gặp lại Thầy và ảnh trong ánh sáng vinh quang. THƯƠNG THẦY LẮM. Lời ai nói cho cùng. Mi Thầy một cái.

Y
 
Thư đi:
V, ngày...

Y con,
Thầy đã vui nhận thư của con, muốn được nhìn thấy sự hòa bình của ngoại cảnh.
Người tu Vô Vi cần nhìn thấy sự hòa bình trong tâm thức của mình, không nghe sự uất hận của một ai cả, nhiên hậu mới có kết quả tốt cho tâm linh. Những gì trong thư của con muốn xây dựng cho chung đều quý cả, nhưng con đường tiến hóa của Vô Vi, tức là thức hòa đồng phải tự mở. Nếu còn trách người nầy chấp người kia thì trình độ thanh nhẹ không bao giờ tiến tới được. Con đã nêm nếm không ít chuyện của người khác mà đành quên chuyện của chính mình, tự tạo động mà thôi. Vạn sự trên đời là không, không nên rước chuyện uất hận của người khác mà tạo khổ cho chính mình. Người tu Vô Vi phải hiểu rõ luật nhân quả mà hành sự thì mọi việc sẽ an vui.
Tu là tu sửa tâm thân nhiên hậu mới tiến tới Thánh Tiên Phật. Cõi thanh nhẹ đều có trật tự, nếu người tu mà còn trách móc, tức là người chưa siêu giác trong nhịn nhục. Gần đây Thầy có giảng rất minh bạch tại Vancouver. Mọi người nghe qua nên giữ lấy mà hành tiến thì mọi việc sẽ êm xuôi.
Người tu đắc đạo thì từ quang sẽ dồi dào hơn người tu chậm vì đời lôi cuốn. Họ sẽ làm việc trong thanh tịnh thay vì trách móc, cho nên Thầy thường nói: “Hữu xạ tự nhiên hương”, thiên hạ sẽ thỉnh mời hơn là sợ mất ngôi vị của chính mình. Tu là tự nhiên và hồn nhiên thành đạt, không nên vội lo chuyện bên ngoài. Những lời kể trên là cây thước đo lường trình độ tu học của mọi linh căn tại thế.
Con nên thanh tịnh lo tu thiền thì con sẽ rõ những gì Thầy đã dấn thân thực hành. Chuyện động loạn bên ngoài không làm sao lay chuyển được người chơn tu tự thức. Dù cho ông Phật đứng trước mặt con mà con không chịu tự tu tự sửa thì cũng chẳng giúp được con việc gì!
Mọi người đều có việc riêng của chính họ, nếu không lo tự tu tự tiến thì sẽ tự hại mà thôi. Chúc con vui tiến trong thanh nhẹ thay vì tranh chấp.

Quý thương,
Thầy
Tìm: