Trời sanh thân xác thực hành,
Ruột phần chứa đựng sáu lần xác ta.
Một ngày ba buổi vô ra,
Lâu ngày tích trữ thối tha trong người.
Thơm ngon thích khẩu vui cười,
Cùng chung nhậu nhẹt thân người mập ra.
Ấy là tích trữ thịt thà,
Hợp thành độc tố khó ra khỏi người.
Tung hoành tạo loạn trò cười,
Sanh ra bệnh hoạn người khổ đau.
Quân bình biến mất trước sau,
Thần kinh bất ổn cãi nhau không hòa.
Tạo ra uất khí trong nhà,
Sân si đủ chuyện khó hòa nội tâm.
Kẻ hiền người dữ ngấm ngầm,
Tâm không cỡi mở tự thầm nghét nhau.
Cơ Trời biến chuyển đổi trao,
Nắng mưa xoay chuyển ra vào sửa tâm.
Bên trong tự giải tự tầm,
Điện năng bực bội, khó am, khó thành.
Muốn về cõi nhẹ tâm thanh,
Giải thông độc tố khỏi hành khổ thân.
Uống vào thuốc giải một phần,
Cộng thêm súc ruột cơ tầng đạt an.
Súc rồi mặt mũi sáng choang,
Thấy ta ô trược sửa sang được nhờ.
Trong người ví thể thiên cơ,
Vận hành thông suốt đến giờ dễ tu.
Chẳng còn khờ dại tạo ngu,
Ruột là cội rễ hút thu chuyển hành.
Uống ăn tinh khiết đạt thanh,
Cùng chung nguyên lý điển thanh của Trời.
Lọc rồi thanh nhẹ nơi nơi,
Tâm thân an lạc tự xơi điển Trời.
Thanh quang chuyển hóa thành lời,
Thức tâm tự thức hợp thời dựng xây.
Quy nguyên tâm xác hằng ngày,
Tự lo tu học tự thay tình Trời.
Lánh xa cái cảnh lỗi thời,
Tự mình thức giác hợp thời thăng hoa.
Bên trong thanh lọc mới hòa,
Bên ngoài dấu vết từ trong ra ngoài.
Lâu ngày xảy đến nạn tai,
Lo âu sợ chết chẳng ai hại mình.
Chính mình ăn uống bất minh,
Nuốt nhai không kỹ hành trình khó tiêu.
Bên trong đóng rễ đóng rêu,
Cản ngăn vận chuyển đến nhiều trung tâm.
Nhiều năm sanh bệnh âm thầm,
Thần kinh bất ổn khó tầm được chi.
Hình thành bản thể sân si,
Bị nghẹt bị bón khó ghi điều lành.
Chợ đời quảng cáo cạnh tranh,
Ăn vô thích khẩu lại sanh bịnh liền.
Tự mình mất ngủ triền miên,
Giải thông bộ ruột lại liền ngủ ngon.
Vận hành cơ tạng vuông tròn,
Thần kinh ổn định chẳng còn si mê.
Tìm ra cuộc sống trở về,
Hồn ta thanh nhẹ chẳng mê cõi trần.
Nguyện tu đóng góp một phần,
Phần hồn là chánh cao tầng tự đi.
Tự mình trật tự an ghi,
Điều lành khai triển chẳng nghi chuyện đời.
Bình tâm học hỏi kịp thời,
Quy y Phật Pháp nhớ lời triết minh.
Tâm hồn phát triển chuyển khuynh,
Giàu lòng cứu độ chơn tình quang khai.
Thế gian chẳng có ai tài,
Tự mình thức giác giữ hoài đường tu.
Đạo là sáng suốt chẳng ngu,
Minh tâm kiến tánh an du thực hành.
Lương Sĩ Hằng.
24-05-1994
--------------------
Sưu tầm từ Tập San "Sinh Hoạt Vô Vi", Số 4-94, của bạn đạo Cộng Hòa Liên Bang Đức.
vovilibrary.net
>> refresh...