Hò ơi!
Ánh sáng nào bằng ánh sáng từ bi
Gió nào độc bằng gió dọc miền sông
Trong tháng ngày miên man trong động
Nhớ cảnh Trời miền quê cũ, hò ơi!

Nhớ miền quê cũ nhắn nhủ buồn vui
Ai về quê tôi xin gởi lời thăm hỏi
Dù bao kiếp làm người viễn xứ
Nhưng hồn vẫn còn thương nhớ một phương trời
Thắm thoát bao năm với kỷ niệm xa vời
Nhớ thương Mẹ nhiệm mầu diễm chiếu
Ðang thanh tịnh chờ con
Trời sang đông, điện năng phát triển Lúa mát hương thơm
Cơ tiến hóa phơi bày hoa màu đang thay đổi
Hợp thành hoa quả của mùa xuân
Hồn thú vật đều bâng khuâng trong tiến hóa
Như nhớ như thương một mối tình viễn xứ.

Mẹ ơi!
Tình mẫu tử vẫn nặng nề tha thiết
Luật vận hành cách biệt mấy phương trời
Nhớ con khờ đua trong nhịp sống đọa đày
Ai săn sóc lúc trời trở gió
Tâm tận độ gánh nặng oằn vai
Dưới mái tranh nghèo gió bạc mưa bay
Trong lối thoát với chuỗi ngày đau khổ.

Mỗi một mùa xuân trở về bên song cửa
Là mỗi một lần suối lệ tràn mi
Nhớ những đêm khuya làng quê mở hội
Rộn rịp sân đình tiễn lễ kỳ đua
Lẫn người náo nức tranh đua
Khi tiếng trống tự đầu thôn vọng đến
Trên những đóa hoa lập lòe bầy đơm đớm
Ðang soi đường như kết hội hoa đăng
Tiếng sáo diều lơ lững giữa không trung
Như khúc nhạc thanh bình rộn rã
Ai đã ra đi mới biết đường xa xứ lạ
Lại có phút hoài vọng chốn quê nhà
Ta ra đi xa cách quê trời thân yêu
Ðời kích động ngược xuôi
Ta lang thang trong gió bụi quê người
Thắm thoát bao nhiêu kiếp rồi
Lòng bồi hồi khi trời lên gió động
Như báo tin sắp đến một mùa xuân
Mà quê nghèo từ khi xa cách
Bao nhớ nhung chỉ riêng mình ta.

Làm sao quên được những điệu hành
Của cô gái diệu hiền mộc mạc
Bát nước Trời tươi mát thắm cả tâm hồn
Hương vị thanh bình sao thấm thiết êm đềm
Mối Trời ban nặng tình biển cả
Mớ than hồng chuyển hóa khả năng
Ăn gạo nàng Hương nhớ tận ánh trăng
Ðêm ngủ chiếu nhớ tình ban của đồng loại
Ôi! Tình quê muôn đời bất diệt
Biết làm sao cho cạn ý mong chờ.
Lương Sĩ Hằng.
Dijon, 06-10-1993
--------------------
Sưu tầm từ Lá Thư Vô Vi - Số 74, tháng 05 năm 1994, trang 15

vovilibrary.net >>  refresh...