(Vọng cổ)

Tôi xin hát lên bài ca quý tưởng,
Cho tình Trời chưa trọn tin yêu,
Tuy vòng quang ân ái đã chiêu liều,
Nhưng bình minh đến, đem ngỡ ngàng về thực tại.

Từ bi có biết chăng giờ đây hồn của con đang lênh đênh
Trên bước đời phiêu lãng,
Có những đêm dài trăn trở kỷ niệm xa xưa
Chợt hiện về trong ký ức,
Hồn gọi khẽ tình Trời yêu quý niềm nhớ nhung trong âm thầm.

Hồn xa Trời như chim xa điệp cây rừng,
Những tưởng khi xa sẽ có ngày tương hội.
Ai đâu ngờ rẽ mối bèo mây,
Nhớ thương Trời hoài vọng kẻ chân mây,
Trách Tạo Hóa đưa hồn ra đi biền biệt.
Núi thảm Trời buồn che khuất bóng hồn thêm,
Để hồn khóc thương với lời ca hoài tưởng.

Từ Bi ơi! Ta sống bên nhau giữa cung Trời lãng mạn,
Gặp gỡ lúc ánh hồng, yêu với lúc nắng trưa,
Quý yêu thanh nhẹ, mắt từ bi xuất phát,
Chưa trao hồn thì đời đã mơ màng,
Ánh quang ban chiếu một màu xanh triều lóng lánh thức đạo mầu.

Thôi Linh Quang xin giả từ Thượng Đế
Tâm nghẹn ngào cách biệt tiếc ra đi.
Rồi những đêm tham thiền đưa hồn thăng tiến
Cài lên điển rút huyền sơn mở hòa ca.
Nhưng Từ Bi chỉ là tình trợ không bao giờ mất,
Để cho hồn chịu bẽ bàng khi lỡ bước sang ngang.

Những đêm về ánh quang vướng trong thức thêm
Gót sen nhẹ nhàng
Theo chấn động dịu dàng
Nâng dìu tâm đi trên gấm nhung
Dáng linh huy hoàng son vàng thiên y (1) thương quý phi
Bên đường Huyền Tôn
Giã chơn gợi tình
Bỗng cơn biến loạn cướp lìa tình giao chơn thức tâm.

Chơn thức tâm! Hồn đã xa ta chỉ vì tâm bộc cơn giấy loạn,
Chơn thức tâm chết đi theo tình sử chứ tâm vẫn còn đây,
Tình Trời trên mặt đất để tiếp nối với không gian đem hoan lạc cho đời.
Bao tiếng hoan hô khi hồn chói rạng giữa khung Trời,
Khung Trời chơn thuật trọn đời hồn đã đứng,
Tên tuổi lẫy lừng với sự nghiệp từ bi.
Nơi hồn về thiên hạ gọi là hoàng cung,
Chỗ hồn đến là ngai vàng điện ngọc,
Rồi những đêm khuya hậu trường đang nhập định.

Chỉ còn lại ngỗn ngang sân khấu lặng êm liềm.
Hồn đã đến với Cha qua nhiều trạng thái,
Những chuyện tình mầu nhiệm tợ giấc mơ.
Cũng có lúc hồn uy nghi tiến ban trong trận mạc,
Mô Ni Châu hiền đệ nghĩa kim giao.
Rồi sau khi tàn cơn binh lửa,
Hồn trở về huyền diệu tịnh phòng khuê.
Thế rồi hồn xa quê làm thân viễn khách,
Xa trần tình và sân khấu thương yêu,
Bỗng nghẹn ngào nghe tin hồn biến mất,
Đoạn nhẫn tâm xuyên qua mờ mịt của hồn rồi.
Dù không tin nhưng đó là sự thật,
Sân khấu đã xa lìa trí tuệ thanh cao,
Để riêng hồn và muôn tình tiếc nhớ,
Đâu dáng oai hùng dũng chí phân qua./.
Lương Sĩ Hằng
Dijon, 05-10-1993
--------------------
Chú thích: (1) Thiên Y: Áo Trời. Hồ Huệ sưu tầm từ ...

vovilibrary.net >>  refresh...