Làm người tâm ruột lại bỏ quên,
Đức tính thương yêu chẳng vững bền,
Tạo loạn không hay đày cực nhọc,
Tranh đua thua lỗ lại tiếc rên.

Tiếc rên vì mất căn nền,
Thần kinh không ổn lại quên gốc nguồn.
Xác thân tạm bợ làm tuồng,
Hát xong bài hát trần truồng về quê.
Thân hồn đau đớn hôn mê,
Lầm đường lạc lối chán chê luật Trời.
Chạy theo tham dục ở đời,
Chôn vùi tâm thức nơi nơi bất hòa.
Tưởng lầm là nước của ta,
Bản thân bất ổn vậy hòa với ai?
Chạy theo thế sự tranh tài,
Miệt mài đau khổ trôi hoài giữa sông.
Cầu xin phát nguyện góp công,
Đâu dè luật đạo lòng vòng khó minh.
Chạy theo thế sự nhơn tình,
Tạo phần mê chấp khó minh luật Trời.
Đến khi cũng phải hết thời,
Tâm hồn tan rã khó vơi ý sầu.
Càn khôn vũ trụ cơ cầu,
Nhiệm mầu ban rãi kết tàu về quê.
Sóng nhồi trở lại chán chê,
Bơ vơ tại thế khó về đến nơi.
Vui buồn cũng lại gắng xơi,
Rước phần ô trược tạo nơi bất hòa.
Ruột thời chứa đựng thân ma,
Lên men hôi thối tiết ra cực hình.
Đi đi lại lại một mình,
Bên trong kích động hành trình khó cam.
Cũng vì bản chất lầm than,
Khó mà thanh tịnh khó am nội tình.
Đến đây thấy rõ thân hình,
Càn khôn quy định do mình đảo điên.
Bệnh thì khó trị lại phiền,
Tâm hồn ô trược khó yên khó hòa.
Xét người lại rõ tình ta,
Xét hồn thì phải vượt qua cảnh đời.
Tu hành trật tự hợp thời,
Giải mê phá chấp tạo nơi an toàn.
Dù cho thế sự nắng mưa,
Trở về chơn thức thích ưa luật Trời.
Nằm lòng nhơn quả không rời,
Sửa mình tiến hóa đời đời yên vui.
Lương Sĩ Hằng.
Uberlingen, Nussdorf, 10-02-1990
--------------------
Hồ Huệ sưu tầm từ sách báo cũ.

vovilibrary.net >>  refresh...