Liên hệ :
Hồn con giáng thế bao lần,
Ngoa ngoa khóc lóc khó phân khó hòa.
Mờ mờ ảo ảo phân qua,
Âm dương tương hội đậm đà cảm giao.
Tay chân cựa quậy ào ào,
Nằm nôi chịu đựng người trao đổi tình.
Lý tình thế sự khó minh,
Mắt nhìn ngoại cảnh trắng tinh chan hòa.
Biết đâu là thật là đà,
Hồn cam chịu trận học hòa nhơn gian.
Mẹ hiền gánh nặng bàng hoàng,
Nâng niu che chở con nàng mới sanh.
Ý khoe câu chuyện đạt thành,
Ý lo mọi việc sẽ hành ra sao ?
Cầu xin các giới tình trao,
Giúp con mạnh khỏe thấp cao cảm hòa.
Nhìn xem thế sự tình Cha,
Ai ai cũng phải phân qua chuyện nầy.
Đâu dè nhiệm vụ ngày nay,
Làm con phải trả phải vay nợ đời.
Biết mình! Lại phải kêu Trời,
Hồn giam trong xác lại thời khó qua.
Đọa đày một kiếp ta bà,
Giam trong ngục tối bày ra đủ điều.
Tham sân ái dục lại nhiều,
Càng ngày càng khổ lại yêu bên ngoài.
Tham lam yếu ớt bất tài,
Sống nhờ cảnh tạm hai tay nợ nần.
Tiền tài danh vọng dần dần,
Phủ che chơn thức nghĩa ân tràn đầy.
Bơ vơ trong cảnh tớ thầy,
Tâm can bất phục tâm nầy khổ đau.
Bất bình những chuyện trước sau,
Xông ra can thiệp tự đày lấy tâm.
Bất minh nguyên lý lai lâm,
Tạo thêm cảnh khổ khó tầm đường đi.
Mê ly đường lối sân si,
Bóp méo sự thật tâm thì bất an.
Luận đi xét lại tự bàn,
Quốc hồn biến mất tâm than thở hoài.
Biết mình chẳng có chút tài,
Chỉ lo tranh chấp tạo vai nặng nề.
Gánh đi gánh lại mãi mê,
Hồn không lối thoát lại chê ông Trời.
Lắm khi cũng phải hết thời,
Biết mình động loạn khó vơi lòng sầu.
Chạy theo thế sự nhu cầu,
Bao vây ràng buộc nhiệm mầu bất minh.
Thức hồn nhớ lại hành trình,
Cứu nhơn độ thế chính mình còn ngu.
Hồn đeo thế cảnh tiền xu,
Bỏ phần tâm đạo chẳng tu chẳng hòa.
Mất dần nguyên chất thật thà,
Yếu hèn tự gạt làm ma cõi trần.
Xác người mặt mủi tay chân,
Chỉ lo phung phí chẳng cần dựng xây.
Hồn thời loạn động lây quây,
Giam trong tình dục thân nầy khó an.
Rượu chè đĩ điếm lang bang,
Nay đây mai đó khó bàn khó tu.
Gieo tình ân ái càng ngu,
Chẳng còn luân lý tạo mù tạo mê.
Rồi đây cũng phải đến giờ,
Lương tâm cắn rứt rõ cơ thanh trừng.
Tội hồn nước mắt rưng rưng !!!
Chỉ lo than khóc! Khó trưng ý lành.
Trời thương Trời độ an lành,
Không lo tu học khó thành việc chi.
Mỗi ngày mỗi khó dự thi,
Thi đâu rớt đó tâm thì bất an.
Xét xem thế cảnh bàng hoàng,
Quân bình biến mất tâm càng động thêm.
Xác hồn khó đạt ấm êm,
Đêm đêm mất ngủ lại thêm cực hình.
Thật là thử thách hành trình,
Tự gieo tự gặt chính mình phải lo.
Trời ban sớm đã dặn dò,
Càn khôn trật tự tự mò tự tu.
Quân bình nhựt nguyệt dự trù,
Chiếu cho muôn loại trùng tu thanh đài.
Chớ đem sáng suốt hướng ngoài,
Chiếu vào tâm thức tiến hoài không ngưng.
Trời ban trật tự từ từng,
Giải mê phá chấp tự mình cảm giao.
Vạn linh thể hiện muôn màu,
Đổi trao hòa cảm trước sau dung hòa.
Sửa mình chớ vội lân la,
Đâu đâu cũng có hồn qua tình đời.
Thức tâm tiến hoá hợp thời,
Qui về chơn thức đạt nơi an toàn.
Câm mồm tự cảm thấy an,
Nam Mô lục tự lập đàng khai tâm.
Trở về nguồn đạo thì thầm,
Làm nhiều ăn ít giữ tâm cảm hòa.
Rõ hồn chơn lý tình Cha,
Tham thiền nhập định chan hòa tình thương.
Thực hành đã sẳn có gương,
Vô Vi pháp lý mở đường khai tâm.
Soi hồn khai mở quang tầm,
Pháp Luân Thường Chuyển huệ tâm tràn đầy.
Tham thiền nhập định vui vầy,
Qui không giải tỏa thân nầy cảm an.
Cùng chung huynh đệ bạc bàn,
Mở tâm mở trí khai màn đạo tâm.
Lý Trời siêu diệu thậm thâm,
Quốc hồn sẳn có trong tâm người hiền.
Phục hưng giao cảm liền liền,
Nằm trong ba cõi vượt xuyên cảm hòa.
Quân bình thấu đáo tình Cha,
Khí thanh tràn ngập chan hòa tình thương.
Quốc Hồn
Amphion Les Bains, 06-10-1986
--------------------
Đức Thầy viết tại Pháp, ký tên "Quốc Hồn". Anh Phạm Văn Khanh cung cấp cho thư viện.
vovilibrary.net
>> refresh...