Liên hệ :    
1
Biển trời trước mặt hiện ra,
Người hòa thiên giới, người hòa tình thương.
Chim bay vui vẻ đôi đường,
Hòa cùng các giới, tình thương tràn đầy.
2
Thế gian sống cảnh thơ ngây,
Đi đây đi đó, ngộ Thầy, ngộ ta.
Học thêm chữ Nhẫn, chữ Hòa,
Trên đường học hỏi, ta bà nơi nơi.
3
Cảnh đời tạm bợ ai ơi,
Bước qua một bước, thấy đời dạy ta.
Càn Khôn, vũ trụ chung nhà,
Bày qua tiếng nói, giải hòa âm thinh.
4
Lắng tai nghe lấy Chơn Tình,
Nhắm mắt tự thức, tự minh lấy lòng.
Càng tu càng rõ lòng vòng,
Qui nguyên mới thấy tự tòng, tự tu.
5
Không xem thấy sự: chẳng ngu,
Mắt nhìn thông suốt, đường tu phát hòa.
Tai nghe lóng lánh thật thà,
Thuần phong tâm nhỉ tự hòa nơi nơi.
6
Thiên lý nhãn cung ứng do Trời,
Mắt nhìn thông suốt, rõ đời, rõ ta.
Thiên, Địa, Nhân: ba cõi chơn hòa,
Con người ba kiếp thật thà chơn tu.
7
Biết mình khờ dại còn ngu,
Nằm trong kích động, tạo mù, tạo mê.
Sửa mình, chẳng có khen, chê,
Đi đi, lại lại, tự về với tâm.
8
Mừng vui giải hóa âm thầm,
Nói ra thêm động, chẳng tầm được chi.
Mắt xem hột cát phải thi,
Tùy cơ ứng biến, thân thì mới an.
9
Càng minh, càng xét, càng bàn,
Giữ tâm thanh tịnh, mở đàng tự đi.
Thương người trong cõi trần vi,
Vì mê cá tánh, tâm thì bất an.
10
Tưởng đâu mình đã đàng hoàng,
Đâu dè ngu dốt, chẳng bàn được chi.
Sửa mình bền vững dự thi,
Trong Không mà Có, tâm thì mới an.
11
Chớ nên vội tưởng bạc vàng,
Chuyển xây tâm thức khó an, khó hòa.
Mưu mô động loạn: cảm xa,
Bình tâm thanh thản, vẫn hòa, vẫn vui.
12
Giới Thanh điêu luyện rèn trui,
Bình tâm thụ hưởng, bùi ngùi tiêu tan.
Dạy cho minh lý, tự bàn,
Chớ nên tạo thuyết, khó bàn đường tu.
13
Thuần Phong mới rõ mình mù,
Bình tâm thanh tịnh, trùng tu Thiên Đàng.
Luận đi, xét lại, tự bàn,
Cơ tầng chưa mở, chưa an chút nào.
14
Khóc đi, lại khóc ào ào,
Mở tâm, mở trí, bước vào đường tu.
Ai ơi tự thức rõ ngu,
Biết mình còn chậm vì ngu nhiều đời.
15
Quên đi luật Thánh, ý Trời,
Giúp cho tiến hóa, không lời thở than.
Tâm minh đạo pháp, cảm an,
Tâm, thân mang nghiệp, rõ đàng dạy tu.
16
Cha Trời chẳng phải người ngu,
Gắn cho một kiếp, đui mù học thêm.
Trang hoàng cho đẹp ấm êm,
Tâm không chịu mở, đêm đêm như mù.
17
Thực hành tự nguyện rèn “tru”,
Là đường chánh pháp giải mù giải mê.
Kiên trì hướng trở lộn về,
Con đường minh giác, bối bê chẳng còn.
18
Làm thinh giữ lấy lòng son,
Mỗi ngày mỗi lọc, chẳng còn si mê.
Cha Trời chờ đợi con về,
Cơ tầng tự sắp, hồn mê tiêu trừ.
19
Chớ nên tạo thức, tạo cười,
Cộng thêm không ít, người người “xấy xeo”.
Con ơi giải thoát leo đèo,
Đường đi con phải tự trèo đến nơi.
20
Cha vui ban rải thanh lời,
Tâm con tự thức, đời đời con minh.
Khóc đi, con khóc rõ tình,
Cha yêu vô tận, con mình bơ vơ.
21
Con ơi, cũng đã đến giờ,
Con lo tu sửa, hợp cơ Thiên Đình.
Cha yêu đánh thức tâm linh,
Con đi, Cha độ giữa tình Cha con.
22
Đường đi vạch sẳn đường mòn,
Bao nhiêu Tiên, Thánh cũng còn trơ trơ.
Chớ nên động loạn, dại khờ,
Thi đua nói dóc, bơ vơ giữa trời.
23
Lời hay, ý đẹp, bao lời,
Cha đang ban rải, cơ tầng cảm giao.
Con ơi, tự thức nhiệm mầu,
Tình Thương Đạo Đức đứng đầu trong con.
24
Cha ban khí giới vuông tròn,
Con lo thanh tịnh, chẳng còn si mê.
Sẳn sàng sử dụng mọi bề,
Tình thương đạo đức, về quê của Hồn.
25
Đại Hồn chờ đợi rước con,
Con mang tủi nhục, lại còn si mê.
Cha bàn hợp lúc khen chê,
Giúp con tiến hóa trở về với con.
26
Con vui con khóc nỉ non,
Muốn cùng chung sống trong con đời đời.
Tình thương sáng suốt đổi dời,
Dìu con tiến hóa, rõ đời siêu minh.
27
Con ơi đang trụ tâm linh,
Con về với Thức, Chơn Tình khai quang.
Tiến trong đà tiến, tiến hoài,
Trong con vui vẻ phân bày đạo tâm.
28
Đi đâu khai mở chẳng lầm,
Giúp người tự thức, tự tầm đường đi.
Chẳng còn khờ dại sân si,
Bên ngoài soi bói, chẳng vì tình thương.
29
Chính con là đứa mở đường,
Biết Hồn, biết Vía, con thương Cha Trời.
Đi đâu cũng sống chẳng rời,
Của Trời sẳn có nơi nơi, chẳng giành.
30
Chờ con tự thức thực hành,
Bình tâm tận hưởng điển thanh chan hòa.
Bạc vàng vẫn ở cách xa,
Vì đời động trược khó hòa được lên.
31
Con ơi giữ điển vững bền,
Trở về căn bản tạo nền thương yêu.
Càng tu, càng rõ lý siêu,
Trong con có sẳn những điều ước mơ.
32
Rồi đây đạt thức từ giờ,
Tâm con phong phú, bơ vơ chẳng còn.
Của Trời rõ rệt vàng son,
Long lanh trong thức, chẳng còn chờ cho.
33
Những lời Cha đã dặn dò,
Con nên ý thức, tự mò đường đi.
Duyên lành tái ngộ kỳ ni,
Con tu con đắc, con thì đạt thông.
34
Chẳng còn mờ ảo ước mong,
Giữ tâm thanh tịnh, trong con có hoài.
Càn Khôn vũ trụ thanh đài,
Tiên gia xuât nhập, lập đài thanh cao.
35
Thế gian đón nhận nhiệm mầu,
Cơ duyên thay đổi, đối đầu thiên cơ.
Người tu vượt khỏi ý mờ,
Trong Không mà Có, Thiên Cơ hợp bàn.
36
Gắng tu, khai triển mới an,
Biết mình, biết họ, sửa đàng tự tu.
Tình thương giao cảm đắp bù,
Thương yêu vô tận, an du đời đời.
37
Bình tâm học hỏi hợp thời,
Nơi nào cũng vậy, chẳng rời tình thương.
Dù cho bảo táp gió sương,
Tâm con vẫn giữ, vẫn thương Cha Trời.
38
Chơn tâm trì niệm hợp thời,
Giải thông mê chấp, rõ lời siêu minh.
Học xong bài học duyên tình,
Đạo, đời rõ rệt, tự minh lấy lòng.
39
Tu thời giải thoát hành xong,
Con đường tri giác, rõ công Cha Trời.
Hướng về núi thượng nơi nơi,
Cây lớn, cây nhỏ, chẳng rời hóa sanh.
40
Sống như huynh đệ, em anh.
Cảnh thanh xanh biếc hóa thành hình sanh.
Tự do khai triển thực hành,
Bình tâm hướng thượng chẳng giành đường đi.
41
Chuyên hành giải tỏa sân si,
Thông reo mừng đón, hợp thì (thời) cảm giao.
Hoa tươi chuyển hóa phân màu,
Đua nhau đóng góp, trước sau thực hành.
42
Bao gồm thanh điển, khí thanh,
Đâu đâu cũng được ban hành tình thương.
Người tu chơn cảnh làm gương,
Biết thương muôn loại, tự lường mà đi.
43
Trong vòng trật tự uy nghi,
Người người tự thức, dự thi trường đời.
Ban khen, Trời Phật góp lời,
Khuyên người tại thế hợp thời tự tu.
44
Tình thương ban rải đắp bù,
Cha ban muôn loại, giúp “tù” thoát thân.
Trong đời có đạo, xét cân,
Quân bình tự thức, nghĩa ân cảnh đời.
45
Dự thi, thức giác tự rời,
Đâu đâu cũng phải học thời mới nên.
Thầm tu nhịn nhục vững bền,
Tự mình tiến tới, Bề Trên hợp hòa.
46
Vạn linh chung hợp một nhà,
Một Cha dìu tiến, tự vào Càn Khôn.
Núi, sông, biển hợp ôn tồn,
Giúp Hồn tiến hóa, chẳng còn si mê.
47
Tự mình hướng trở lộn về
quê hương Nguồn Cội, chẳng mê hồng trần.
Dự thi, đóng góp một phần,
Giúp người hậu tiến lần lần tiến lên.
48
Trong tâm có sẳn Đạo nền,
Không quên quê cũ, đáp đền tình thương.
Thực hành tự thức, dựa nương
đời là tạm cảnh, pháp sương cứu đời.
49
Người tu phát nguyện hợp thời,
Sửa mình tiến hóa, đời đời dựng xây.
Bạn tu lai vảng hằng ngày,
Xem xong biến biển, ngộ Thầy, ngộ ta.
50
Càng tu, càng rõ nhẫn hòa,
Từ bi khai triển, thiết tha cứu đời.
Rồi đây cũng phải xa rời,
Tự tu, tự tiến, hợp thời cảm giao.
Lương Sĩ Hằng
Arrowhead, 12-05-1984
--------------------
Bài thơ do huynh Khương Bửu Võ chép lại và cung cấp cho thư viện. Đức Thầy viết bài này trong thời gian tìm đất xây TV Vĩ Kiên.

vovilibrary.net >>  refresh...