Liên hệ :
Tại sao lại phải tu thiền?
Ích chi lại phải nhủ khuyên người đời?
Thưa vì trật tự ở đời
Tu là tu bổ lập đời an khang
Khai thông phẳng lặng nhiều màn
Tâm không động loạn đạt an nhiều điều
Tự mình minh cảm lý siêu
Trong cơn thiền giác rõ điều dở hay.
Làm sao mới ngộ được Thầy?
Biết đâu là bến là ngày đạt thông?
Tu hành phải giữ ý công
Thực hành chánh pháp mới tòng đến nơi.
Bộ đầu hướng thượng rõ Trời
Soi Hồn: pháp một, mở lời cảm minh
Gia tăng chấn động minh tình
Trời ban tâm Ðạo âm thinh cảm hòa.
Dùng tay ba ngón ấn vào
Như hình đã vẽ tự đào đường đi
Pháp Luân Thường Chuyển thực thi
Pháp hai liên kết tự ghi
Khai thông nhâm đốc tâm thì đạt an
Pháp ba: Thiền Ðịnh đàng hoàng
Tâm trần phẳng lặng mở màn tiến lên
Lưỡi co răng cắn tạo nền
Thần kinh ổn định bên trên điều hòa.
Càng tu dẹp bỏ cái Ta
Xác thân tứ đại tự hòa Hư Không
Chẳng còn trong ước ngoài mong
Lấy Không làm đích tự tòng Thiên Cơ
Thực hành khai triển từ giờ
Thực hành giải thoát đến giờ giác tâm
Vô cùng khai triển tiến thầm
Bên bờ trong thức tự tầm đến nơi.
Chuyện đời động loạn tơi bời,
Làm sao thanh tịnh tạo nơi tu thiền?
Tâm hồn vẫn sống vẫn yên
Bỏ phiền thanh tịnh vượt xuyên thế tình
Thiên đàng địa ngục do mình
Bày ra cảnh khổ tâm linh bất hòa
Giáng sanh lãnh chức mẹ cha
Bày ra đủ thứ chẳng hòa, sao yên?
Tu thời cảm giác triền miên
Trong Ðời có Ðạo nối liền căn cơ
Tại mình động loạn bơ vơ
Biết Trời biết Phật chẳng giờ nào ngu
Thật thà tự tiến giải mù
Vượt qua động loạn trùng tu Thiên Ðàng
Thế tình lẩn quẩn chẳng an
Hy sinh tật xấu mở màn tiến lên
Trời cao thanh tịnh vững bền
Chờ Hồn tiến hóa tạo nền ấm êm
Tu ngày hay phải tu đêm?
Làm sao tự đạt ấm êm đời đời?
Âm thinh đã mượn của Trời
Không tu sao thức rõ đời thực hư?
Chớ nên khi Ðạo tạo cười
Trong ta có sẵn người người tiến lên
Quân bình chẳng có siết rên
Bình tâm thành đạt tạo nền ấm êm
Ðời đời chỉ có tiến thêm
Chẳng còn mất mát, ấm êm đời đời
Xác thân cũng mượn của Trời
Thức tâm thanh tịnh rõ Trời trong ta
Ở đời học Nhẫn học Hòa
Về Trời phải vượt phải qua cảnh Ðời
Vun bồi ý chí, không lời
Cảm thông điển giới do Trời ân ban
Thực hành cái cảnh chàng nàng
Quán thông tự tiến mở màn giáo tâm.
Tu sao mới gọi là lầm?
Tâm đâu mà có lại tầm làm sao?
Tự cao tu học tạo lầm!
Tự mình tiến hóa, tự tầm chơn tâm
Tâm là điển giới diệu thâm
Trong ngoài thông cảm chẳng lầm chẳng sai!
Trong Không mà Có, có hoài!
Tâm là nơi đó! có tài, rõ tâm!
Trung tim khối óc chẳng lầm
Phóng ra điển giới chơn tâm hợp hòa
Rõ mình, rõ họ, hiểu xa
Trong ngoài trạng thái chung nhà sống chung
Càn Khôn Vũ Trụ một vùng
Nằm trong khối óc tự lùng tiến tu
Khai minh chẳng động khờ ngu
Biết mình giáng thế đắp bù tình thương
Nằm trong kích động mở đường
Thực hành trong khổ noi gương Phật Trời
Trong ta có sẵn chơn lời
Khai minh tâm thức đời đời dựng xây.
Ðạo gì là Ðạo vui say?
Tình gì là lại tình thay Ông Trời?
Quân bình là Ðạo thay lời!
Cha Trời ban rãi người đời vui say
Tình thương đạo đức là Thầy
Ðời đời bất diệt lại thay Ông Trời.
Ai là kẻ đạo, người đời?
Ai là điểm đạo, chứng lời thực hư?
Thế gian có đạo, có đời
Thiên đàng chẳng có, có lời nhủ khuyên
Ðạo là chơn lý tùy duyên
Ðời là tranh chấp tạo phiền nội tâm
Chứng minh hư thực tự tầm
Thực hành điểm đạo, giải lầm giải mê
Cha Trời chủ chánh khen chê
Chứng minh chơn trạng muôn bề cảm giao
Tu hành mới rõ người nào
Ai là tiến hóa từ cao thấp tầng
Bình tâm học hỏi một phần
Chớ đời không đạt, cù lần như không!
Tu thiền giải tỏa cảm thông
Tự mình thức giác khai tòng Thiên Cơ.
Làm sao mới gọi Dưỡng Sinh?
Thế tình sẵn có tự mình hưởng thôi?
Minh tâm rõ luật Hóa Công
Sống nơi bất diệt thực hành an vui
Dưỡng sinh sáng tạo thêm mùi
Cộng đồng Vũ Trụ rèn trui tiến hoài
Có tu, giải tỏa hai vai
Chẳng còn gánh nặng sửa sai tiến lần
Dưỡng sinh thức giác muôn phần
Chẳng còn loạn động dự phần Dưỡng Sinh./.
Lương Sĩ Hằng.
Amphion les Bains, 08-12-1982
--------------------
Thúy Hoa sưu tầm từ Lá Thư Vô Vi - Số 22, tháng 12 năm 1987, trang 9-10.
vovilibrary.net
>> refresh...