Hồn người rứt bởi Bề Trên
Thượng Trung Hạ giới lập nền cảm giao
Phân chia đủ sắc đủ màu
Thăng hoa giáng hạ khai mầu-nhiệm tâm
Thực hành tiến giải tự tầm
Siêu âm thức giác trầm-ngâm thâm tình
NGỌC-HOÀNG Ngài đã chứng minh
Các con minh cảm chơn tình ra đi
Tu hành giải tỏa hợp thì
Những cơn bấn loạn tạm ghi ở đời
Thương yêu Cha Mẹ chớ rời
Tình-thương Đạo-đức do nơi tâm mình
Bầu trời biểu hiện đẹp xinh
Lập bề gia thất giao tình thế nhân
CHA lành sáng-suốt ban ân
Giúp cho con trẻ ân cần tiến tu
Biết mình động loạn khờ ngu
Đời là tạm cảnh học tu học hòa
Khắc tâm phục thiện thật thà
Trong con có sẵn con hòa tiến lên
Trời sanh Trời tạo tảng nền
Xét mình hiểu họ chẳng quên CHA TRỜI
Bình tâm phán xét chơn lời
Qui y nội thức đời đời an-khương
Nằm trong nguyên lý mở đường
Thâm sâu Đời Đạo tùy gương chuyển hành
Giáng sinh học Trược học Thanh
Thực hành tự giác đạt thành chơn-như
Hồn trong thể xác con người
Thức tâm trong khổ nụ cười như hoa
Chuyện đời nghịch thuận vẫn hòa
Hồn là bất diệt, Vía là đấu tranh
Học đi học lại mới thành
Tựu tan tan tựu tự hành đến nơi
Dù cho oán trách Ông Trời
Nơi nơi cũng phải dụng lời chơn ngôn
Thực hành mới rõ ác-ôn
Không còn tái phạm ôn-tồn dựng xây
Thế-gian mang khổ hằng ngày
Phải ăn phải uống phải vày xéo tâm
Đạo Đời siêu-diệu thậm-thâm
Tâm người yếu ớt khó tầm đến nơi
Lắm khi bực-tức chưởi TRỜI
Lắm khi dễ thở tưởng nơi an toàn
Luận đi xét lại tự bàn
Lấy Không làm đích giải an tâm hồn
Biết mình học hỏi chớ nôn
Mỗi ngày một ít ôn-tồn dựng xây
TRỜI ban sáng suốt làm Thầy
Giữ thân tiến hóa ngày ngày sửa sai
Chẳng còn bở-ngỡ thơ-ngây
Giáng sanh chín tháng mười ngày thành nhơn
Giam trong bóng tối chịu ơn
Mẹ hiền bảo bọc keo sơn thuận hòa
Hồn thời giáng thế chung nhà
Nằm trong tiểu-địa phải hòa thế nhơn
Học mê học tỉnh giận hờn
Tùy cơn phát triển tùy ơn thọ trì
Thực hành mới rõ đứng đi
Mới minh tội ác mới thì đạt thông
Bầu trời thế-giới một vòng
Đổi thay giáo–dục mở vòng trầm luân
Tự mình học lễ học tuân
Khai minh Đời Đạo nhơn quần hòa ca
Tìm ra nguyên thủy một CHA
Cộng đồng thức giác mới là tinh-vi
Tiến thân tự sửa hợp thì
Lưu Thanh giải Trược tự ghi tiến lần
Càn-Khôn Vũ-Trụ góp phần
Dựng xây Đời Đạo cao tầng ngộ tâm
Trở về nguyên cảnh nguyên âm
Khỏi tầm cũng có chẳng lầm chẳng sai
Xem Đời thích cảnh là sai
Xét trong tăm-tối ngày ngày dựng xây
Biết mình vô tận đổi thay
Tiến lên tự tiến vui-vầy cảm giao
Vượt qua muôn sắc muôn màu
Lấy Không làm đích đối đầu Thiên-cơ
Tâm khai phát triển từ giờ
Chẳng còn mê chấp bơ vơ chẳng còn
Tâm linh chẳng có hao mòn
Học rồi qui hội vẫn còn trơ-trơ
Dẹp tan cảnh tạm giấc mơ
Qui Hồn qui Vía qui giờ đạt thông
Trở về Nguồn Cội góp công
CHA lành đang đợi một lòng về quê
Hành trình gian khổ chớ chê
CHA ban tình Đạo phá mê tình Đời
Thực hành tự giác tự rời
Thương yêu Đời Đạo mở lời cảm giao
Từ trong giây phút thấp cao
Nơi nào cũng giác cũng trao đổi tình
Biết Đời biết Đạo phân minh
Tình thương Đạo Đức chơn tình ban khai
Biết mình mới rõ thực tài
Bình tâm xây dựng rõ oai CHA TRỜI
Ngài ban Thanh Khí chơn lời
Giúp cho muôn loại hưởng Đời thực chơn
Gắn liền ý niệm keo sơn
Cứu mình cứu họ rõ ơn CHA TRỜI
Công-bằng rõ-rệt Đạo Đời
Nơi nơi phải học mở lời tự tu
Biết mình lỡ kiếp người ngu
Hướng ngoài động loạn tâm mù loạn tâm
Sanh Lão Bệnh Tử tiến thầm
Dương Âm hòa hợp tạo lầm tạo sai
Biến ra tình tứ hằng ngày
Tạo dâm tạo trược tự đày xác thân
Mắt lờ tóc bạc rõ phần
Biết mình tăm-tối lần lần sửa sai
Hồn thời đau khổ bị đày
Tham sanh úy tử biết sai vẫn làm
Vía thời than khổ bi ai
Mặt mày tăm-tối chẳng oai lại buồn
Muốn sao tránh khỏi làm tuồng
Luật Trời sẵn có méo vuông phải hòa
Biết mình con đẻ một CHA
Trở về gánh vác mới là con ngoan
Trường sanh bất diệt mới an
Hồn đà qui định học sang học tồi
TRỜI cho cơ hội đứng ngồi
Thức tâm tự giác bồi-hồi tiêu-tan
Luận đi xét lại tự bàn
Trở về Nguồn-Cội sống an đời đời
Học hành tiến hóa nơi nơi
Làm cây làm cỏ làm đời thú sinh
Càn-Khôn Vũ-Trụ tạo hình
Vạn linh hợp nhứt chơn tình ban khai
Nằm trong nguyên lý an bài
Qui về trật-tự ngày ngày tiến lên
Trở về căn-bản Đạo nền
Chẳng tham chẳng tiếc chẳng quên Cội-Nguồn
Chẳng còn uất-hận cảm buồn
Hòa tan các giới rõ nguồn CHA ban
Thế-gian Địa-ngục Thiên-đàng
Nằm trong nguyên lý TRỜI ban dạy Đời
Đông Xuân Thu Hạ tứ thời
Học bài khắc-nghiệt rõ lời TRỜI ban
Phân minh rõ-rệt mới an
TRỜI không bỏ phế, mở đàng dẫn tâm
Cô-đơn tự tiến tự tầm
Biết tâm sáng-suốt chẳng tầm ngoại lai
Tình-Đời Đạo Pháp dồi mài
Dạy cho hiểu Đạo sửa sai sửa lầm
Phong ba bảo táp lai lâm
Dạy cho thiên hạ tự tầm đường đi
Sắc Không Không Sắc chung thì
Nhơn tâm chưa thức nó thì phân hai
Biết rằng chỉ có một đài
Hòa tan mới rõ có ngày có không
Nằm trong định-luật Hóa-Công
Bánh xe tiến hóa từ trong ra ngoài
Từ Thanh đến Trược phân hai
Tiến hoài không dứt tiến hoài không ngưng
Biết mình tránh cảnh lừng-khừng
Thanh-nhàn sáng-suốt con cưng của TRỜI
Bình tâm nhận xét nơi nơi
TRỜI đà ban phước chuyển lời thực hư
Thức tâm sáng-suốt vui cười
Người người tiến hóa người người an vui
Thực hành tự luyện rèn trui
Chẳng còn sợ khổ an vui tâm Hồn
Càn-Khôn Vũ-Trụ trường tồn
Vía Hồn cũng vậy ôn-tồn dựng xây
Về Nguồn sớm ngộ được Thầy
Người đang chờ đợi vui-vầy đón con
Thế gian nhân đạo đường mòn
Vua Quan nhơn loại vẫn còn si-mê
Tranh giành ngôi vị chán chê
Bình sanh chưa thức bối-bê trăm đường
Lầm sai khó hiểu khó tường
Tâm mê ngoại cảnh chẳng nương gương TRỜI
Luân hồi nhiều kiếp ở đời
Học hành trật-tự tạo nơi an toàn
Bên trong ô-trược vẫn than
Muốn mau sớm ngộ tạo màng khổ tâm
Người tu tự giác tự tầm
Vượt qua động loạn chơn tâm hợp hòa
Chẳng còn nguyện niệm tưởng xa
Thực hành sửa tiến sớm hòa Hư-Không
Chẳng còn động loạn phập-phồng
Giải thông nội tạng khai vòng chuyển luân
Cảnh Đời khổ nhọc gian truân
Trầm luân tiến hóa giao tầng cảm giao
Thực hành kẻ trước người sau
Lấy Thanh giải Trược nhiệm màu ban khai
Lý kia siêu tiến tiến hoài
Tâm kia sáng-suốt đạt ngai thanh triều
Trở về một sớm một chiều
Hồi sinh tương ngộ CHA yêu muôn đời
Kết tinh nguyên lý chẳng rời
TRỜI ban Thanh Điển nơi nơi an toàn
Đạo Đời học hỏi tự bàn
Cơ-tầng giao cảm tạo an tâm Hồn
Luật Sanh Sanh Hóa trường tồn
Qui nguyên chơn trạng ác-ôn chẳng còn
Thực hành khai niệm lòng son
Giữ mình tiến hóa chẳng còn si-mê
Tâm Không hướng trở lộn về
Quê xưa chốn cũ muôn bề yên vui
Thực hành tâm niệm rèn trui
Trở thành hùng dũng hưởng mùi Đạo tâm
Học rồi minh giải thậm-thâm
Tâm không bực tức tâm tầm lý chơn
Chẳng còn cảm giận với hờn
Hòa cùng các giới rõ ơn PHẬT TRỜI
Xuất Hồn giao cảm hợp thời
CHA TRỜI hổ-trợ giúp đời tiến thăng
Học trong nghịch cảnh khó khăn
Học hoài không hết học lần khai minh
Thế gian nghịch thuận nhơn tình
Học rồi từ giã, tự mình lo tu
Biết mình bê trễ còn ngu
Lu tu thanh-tịnh đắp bù Tình-Thương
Thực hành sáng-suốt rõ tường
TRỜI ban tình Đạo tạo gương giúp Đời
Tự tu tự tiến tự rời
Cảnh Đời ô-trược tạo nơi rối phiền
Biết mình nhiều kiếp sanh tiền
Học bài không trả tạo niềm khổ đau
Chung hành trật-tự trước sau
Bánh xe tiến hóa làu-làu dìu nhân
Mọi người được học một phần
Thức tâm tự giải cơ-tầng trược-ô
Nhơn gian qui tụ nấm mồ
Hồn Thanh tự đạt Hư-Vô đạt thành
Đạo lành phân giải lối lành
Đấu tranh tự sát khó hành đến nơi
TRỜI ban tình Đạo nơi nơi
Phân hòa Chơn-Lý sáng ngời chiếu tâm
Thực tâm tu luyện tiến thầm
Giải mê giải trược phân tầm Đạo tâm
Hướng về quê Mẹ chẳng lầm
Tình thương Đạo-đức nơi tâm Mẹ hiền
Vượt qua động loạn tiến xuyên
Hòa cùng các giới giao liền đường Tu
Quán thông giải tỏa mê mù
Bình tâm hướng Thượng trùng tu Thiên-đàng
Học hành thấu đáo mới an
Cảm minh TRỜI Phật mở đàng tự đi
Nằm trong nguyên lý khắc ghi
Bất di bất dịch ta thì an tâm
Lý Trời ban rải diệu thâm
Giải cho minh Đạo tránh lầm tránh sai
Tu cho minh cảnh Thanh-Đài
Rõ sai tự tiến rõ ngày đạt thông
Pháp Luân khai triển một vòng
Khai thông Nhâm Đốc ý tòng Phật Tiên
Bầu trời chẳng phải của riêng
Của chung thiên hạ tạo duyên thực hành
Bình tâm lánh dữ làm lành
Tâm minh lập hạnh đạt thành thức tâm
Hào quang chư Phật lai lâm
Tầm đường bố hóa hồi âm CHA TRỜI
Vô cùng siêu diệu chẳng rời
Điển Thanh hòa cảm nơi nơi an toàn
Bên trong biết xét biết bàn
Bên ngoài phân giải khai màn Đạo tâm
Tự mình thăng tiến khỏi lầm
Du-dương hòa cảm rõ tâm sang tồi
Trời ban đi đứng lại ngồi
Minh tâm kiến tánh sang tồi như nhau
Chiến tranh diễn tiến nơi nơi
Người người phê phán tâm Đời vẫn ngu
Tranh giành bạc cắc tiền xu
Mê lầm thực chất quên bù tình thương
Công khai chẳng rõ chẳng tường
Tưởng lầm bí-mật chẳng nương thế tình
Lầm rằng chỉ có một mình
Ta đây tài giỏi vội khinh người đời
Quên luôn nguyên ý CHA TRỜI
Tạo Đời bất ổn tạo Đời loạn tâm
CHA TRỜI dìu tiến dịu thâm
Không lo thanh-tịnh lo tầm đấu tranh
Tự mình tạo rối tự hành
Bất minh nguyên lý tạo thành bơ-vơ
Có tiền chẳng rõ Thiên-cơ
Chuyển cho học hỏi đến giờ phải đi
Mọi người cũng phải dự thi
Long-Hoa Đại-Hội tiên tri đã rồi
Lo tu dọn gánh qui hồi
Bài thi chực sẵn gắng ngồi tịnh tâm
Tránh khi chuyển hóa lai lâm
Tâm không động loạn chơn tầm cảm giao
Cùng chung khai triển muôn màu
Bất an cũng bởi đuôi đầu bất thông
Tham dâm lười biếng lòng-vòng
Khó tòng thiên giới tạo vòng đắm mê
Cảnh Thanh khó trở lộn về
Sân-si động-loạn muôn bề bao vây
Nghĩa ân quên cả ông Thầy
Quên ngày tái ngộ tự rầy nội tâm
Mặt mày ũ-rũ tối tăm
Muốn ăn muốn giết vẫn lầm đường đi
Tự mình tạo cảnh suy-vi
Khó mà thăng tiến khó vì chúng sanh
Ăn-năn hối-cải thực hành
Trở về thực chất hồi sanh vô cùng
Chẳng còn giữ lối bít bùng
Chẳng còn động loạn sống vùng đảo-điên
Tự hành tâm thức tiến xuyên
Từ Đời qua Đạo nối liền cảm giao
Mệt vì phân thứ thấp cao
Không hòa là một ước ao đủ điều
CHA thương CHA bảo rất nhiều
Con thương con phải hành nhiều hơn CHA
Hòa tan chỉ có một nhà
Trong con có sẵn con hòa tiến lên
CHA TRỜI vẫn sống vững bền
Nương theo Đời Đạo tạo nền giác tâm
Siêu âm siêu lý giải thầm
Giúp con tiến hóa tự tầm đường đi
Dẹp tan tự-ái một khi
Cộng đồng thức giác con thì mới an
Tình Trời ban rãi rõ-ràng
Ai ai cũng phải hưởng an hưởng hòa
Trong con sẵn có ý CHA
Ngài không buông bỏ, Ngài hòa với con
Dù cho xuống biển lên non
Quan-Âm vẫn độ giúp con đạt thành
CHA TRỜI giữ luật hóa sanh
Dạy cho con trẻ thực hành tự đi
Tự mình minh giải sân si
Dụng căn tự tiến thân thì mới an
Chẳng còn bở ngỡ bàng-hoàng
Tâm đàng mở rộng tâm an đời đời
Thực hành giao cảm nơi nơi
Quán thông thấu-triệt hiểu Đời là chi ?
Thật là một bãi trường thi
Học rồi tiến hóa học đi trong lòng
Hồn thời quán cải thong-dong
Vía thời tỉnh táo theo vòng sáng ban
Cùng chung các nẻo các đàng
Qui về một cội mở màn yêu thương
TRỜI ban xa cách nhớ thương
Minh đường giáo lý dựa nương sống đời
Lúc nào cũng thức hợp-thời
Đạo nào cũng vậy cũng TRỜI ân ban
Mặt người mắt mũi tâm ban
Cũng là một cảnh một đàng học Tu
Tu cho rõ được lý ngu
Rõ mình tăm tối thân tù bị giam
Ngũ hành chuyển hoá thân hàm
Giáo minh chơn trạng luận đàm căn-cơ
Tính đi xét lại từ giờ
Học chưa thấu triệt thờ-ơ một mình
Tâm người là cõi địa linh
An bài trật-tự đẹp xinh đời đời
Tu cho vượt mức mới an
Đứng trên điều khiển muôn đàng yên vui
Hồn thời trụ đảnh rèn trui
Biết mình bất diệt an vui học hành
Hướng về các giới trược thanh
Quán thông vạn sự thực hành đến nơi
Cộng đồng sáng-suốt lập Đời
Long-Hoa Đại-Hội do TRỜI ân ban
Cộng đồng Tiên Phật khai đàng
Dìu người thoát khỏi các màng vô minh
Tâm người thức giác đẹp xinh
Chơn tình cao đẹp rõ mình rõ ta
Nhơn sanh tương ái tương hòa
Xa gần hợp nhứt vượt qua Đạo Đời
Sống trong khung cảnh đời đời
Lời thanh lý đẹp chẳng rời tâm cang
Đệ huynh huynh đệ tương bàn
Nghèo giàu qui nhứt mở đàng tiến chung
Tình thương quảng đại bao dung
Bít bùng chẳng có, trung dung hợp hòa
Đồng thanh nguyện niệm Di-Đà
Khai thông kinh tạng tương hòa cảm giao
Cộng đồng muôn sắc muôn màu
Qui về một cội rõ đầu rõ đuôi
Vua dân một lối một mùi
Thanh bình an nhẹ rèn trui tâm hồn
Trở về hưởng lẽ sanh tồn
Ác-ôn tiêu diệt chẳng còn si-mê
Yêu Đời chẳng có chán chê
Có Đời mới tiến mới về đến nơi
Trời thanh đang đợi nơi nơi
Chờ cho trược giác qui hồi thức tâm
Lẽ Đời lẽ Đạo diệu thâm
Dạy cho minh lý tự tầm đường đi
Trở về nội cảnh uy-nghi
Thân thì tráng kiện tâm thì đạt an
Kỳ quan xuất hiện nhiều màng
Cộng đồng nhơn loại hợp bàn nhau Tu
Chẳng còn khờ dại với ngu
Giữ Thanh tiến hóa trùng tu Thiên-đàng
Nghìn năm thanh-tịnh sống an
Chẳng còn sợ chết, vén màn thức tâm
Nhường nhau giải thoát cõi lầm
Trở về thực chất siêu thâm đời đời
Chẳng còn loạn động rớt rơi
Trời ban tâm đức khắp nơi một nhà
Tình thương huynh đệ tương hòa
Tâm an hướng Thượng chung nhà lo Tu
Tự lo xây dựng đắp bù
Minh tâm trụ Điển an du đời đời
Chẳng còn thuyết lý phân lời
Trụ tâm thức giác sớm rời đường mê
Rõ Thanh minh Trược muôn bề
Hướng về thanh cảnh hương quê của Hồn
Đời đời bất diệt sanh tồn
Hư-Không Đại-Định tự ôn thế tình
Thanh-bình cực lạc một mình
Ban ơn các giới hành trình triển khai
Tiến lên tự tiến tiến hoài
Chẳng còn sai lạc lập đài thanh cao
Xưa kia sáng suốt thưở nào
Nay về hưởng lạc chẳng cao thấp tầng
Dựng xây đóng góp một phần
Càn-Khôn Vũ-Trụ tự lần sửa sai
CHA TRỜI chỉ có một Ngài
Quân bình giữ luật tù đày thưởng ban
Ngộ-Không tự đắc tưởng an
Đâu dè cũng phải theo đàng Ngài đi
Hiện trình lịch-sử khắc ghi
Gương lành cao đẹp tâm thì học theo
Tự mình chẳng cảm thấy nghèo
Đeo theo Thanh Điển trèo leo dễ-dàng
Chẳng còn suy luận bàng-hoàng
Một đàng thanh giải một đàng tiến Tu
Tâm minh khai mở thân tù
Chẳng còn bực-bội tự Tu cảm hòa
Sắc Không Không Sắc tương hòa
Xa gần như một chung CHA một Nguồn
Chẳng còn tăm-tối tạo buồn
Thương yêu vô tận về Nguồn thức tâm
Giữ mình thanh tịnh diệu thâm
Tâm tầm Chơn-Lý chẳng lầm chẳng sai
Học Tu học tiến học hoài
Đồng thanh tương ứng an bài nội tâm
Chẳng còn loạn động khóc thầm
Tâm Không minh giải vẫn tầm lý chơn
Cảnh Đời than thiệt với hờn
Chẳng lo học hỏi qui hườn Hư-Không
Nằm trong chữ Có chữ Không
Có rồi sợ mất viễn vong đủ điều
Càng ngu lại muốn được nhiều
Bất minh nghiệp chướng đìu-hiu một mình
Hồn thời sáng-suốt làm thinh
Chờ cho muôn loại hòa mình mới yên
Tình Đời đen bạc giao duyên
Khi thương lại thích khi ghiền đắm mê
Tự mình oán ghét chán chê
Không còn lý trí phán phê chuyện Đời
Lắm khi muốn bỏ xác rời
Chết cho rảnh rỗi tự lơi thế tình
Đâu dè Thiên Địa càng tinh
Giúp cho học hỏi tự minh lấy lòng
Nếu buồn phải chịu long-đong
Chết rồi càng khổ tréo tròng khổ đau
Thành ma thành quỉ càu-nhàu
Khổ đau muôn kiếp khó mau hợp hòa
Bơ-vơ sống cảnh không nhà
Không ai quí mến không hòa được ai
Tự mình gieo họa ách tai
Lầm sai khó sửa khổ hoài khó minh
Làm người đầy đủ nguyên hình
Hòa cùng TRỜI ĐẤT giúp mình tiến lên
Thực hành Thanh-Tịnh vững bền
Nên cao nên thấp chẳng quên tiến hoài
Trở về xét rõ thân Ngài
Cảnh đài tươi đẹp chẳng sai chút nào
Bên trong chẳng khác TRỜI cao
Muôn màu vẫn sáng vẫn thao diễn hoài
Ngũ hành sanh khắc trong ngoài
Hai vai gánh nặng thực tài phân minh
Tự lo xây dựng lấy mình
Bình tâm phán xét tâm linh tiến hoài
Bên trong tràn ngập Pháp Đài
Qui y chơn cảnh tiến hoài không ngưng
Biết TRỜI biết Phật cảm mừng
TRỜI đâu phụ bạc, giúp từng phút giây
Thương yêu giao cảm hằng ngày
Giúp cho tiến hóa vui vầy cảm giao
Hồn vui Vía cũng ước ao
Ngày nào tương ngộ trước sau vui bàn
Tương hòa sống cảnh bình an
Trở về nguyên lý mọi đàng yên vui
Học tu thưởng thức Đạo mùi
Rèn trui tự tiến an vui tiến hoài
Luật TRỜI chẳng có đặt sai
Có vay có trả tiến hoài không ngưng
Cỏ cây cũng tiến không ngừng
Cùng chung sạn cát tiến từng phút giây
Ban đêm cũng giống ban ngày
Thanh thanh trược trược vui vầy cảm giao
Phân ra muôn sắc muôn màu
Cộng đồng trật-tự trước sau thanh hòa
Khí Trời giáng hạ thật thà
Ban cho muôn loại tương hòa tiến lên
Tránh buồn giao cảm siết rên
Trở về nền tảng thanh bền vững tu
Vạch đường giải tỏa khờ ngu
Rõ mình rõ họ rõ tù bị giam
Chẳng còn động loạn tham lam
Khoe màu giữ sắc tự am thế tình
Cộng đồng sanh hoạt địa-linh
Tình-thương Đạo-đức càng minh tâm hồn
Chuyển xoay xoay chuyển sanh tồn
CHA TRỜI khéo đặt ôn-tồn dựng xây
Đá kia chịu đựng nhiều ngày
Do TRỜI điêu luyện phơi bày sáng quang
Thế gian gọi nó là xoàn
Sáng choang vô giá TRỜI ban dung hòa
Tâm người điển giới chiếu xa
Chan hòa các giới tâm hòa tình-thương
Cảnh đài chiếu diệu như gương
Sáng ban mùi Đạo tự tường tự tu
Biết mình chậm-trễ và ngu
Tâm lo học Nhẫn trùng tu vui-vầy
Trở về Thanh-tịnh gặp Thầy
Vô cùng tiến hóa thức ngày thức đêm
Hư-Không tự đạt ấm êm
Dìu tâm khai triển tạo niềm thức tâm
Ai ơi! Chớ vội sai lầm
Thực hành mới rõ do tâm biến thành
Thú cầm cũng phải hóa sanh
Thanh thanh trược trược thực hành tiến lên
Hư-Không hòa cảm tạo nên
Mỗi phần ngũ tạng quân bình chạy bay
Cùng tình cũng dục vui say
Cam giao giao cảm độ này dỗ kia
Nằm trong mạnh yếu chia lìa
Học cho thức giác sớm khuya đổi trào
Cũng sanh cũng tử thủa nào
Xương khô lưu lại thấp cao trợ hành
Nhà cao cửa lớn trợ thành
Nơi lưu nơi trữ Tử Sanh giao hòa
Người đời sống lại sợ ma
Thú thời lại sợ người ta giết hành
Vạn điều vạn nẻo hóa sanh
Dạy cho hiểu đạo rõ rành thực hư
Càn-Khôn Vũ-Trụ vẫn cười
Vạn linh đồng tiến khóc cười học thêm
Cơ TRỜI chuyển hóa ấm êm
Phân hành nghịch thuận ngày đêm thực hành
Khó mà học được chữ “Thanh”
Thực hành chấp nhận ở ăn điều hòa
Chẳng còn ước vọng ta-bà
Nơi nào cũng vậy cũng hòa học thêm
Tâm tu tự tạo lấy niềm
Thương yêu hóa giải ngày đêm thuận hòa
TRỜI sanh TRỜI dưỡng chung nhà
Càn-Khôn Vũ-Trụ tự hòa tiến lên
Hướng về thanh cảnh đạt nền
Tình thâm cao đẹp chẳng quên CHA TRỜI
Trở về thực trạng nghỉ ngơi
Chẳng còn xảo trá tạo lời bất chơn
Chẳng còn cảm thiệt muốn hơn
Cầu xin THƯỢNG-ĐẾ ban ơn mọi người
Chẳng còn lỡ khóc lỡ cười
Sanh sanh diệt diệt người người phải theo
Tham lam cảm thấy mình nghèo
Đeo theo tiền bạc tự treo thân hình
Ngũ hành chuyển hóa vô minh
Tối-tăm đeo đuổi gây tình khổ đau
Người nghèo cho đến kẻ giàu
Cũng do THƯỢNG-ĐẾ gieo màu nhiệm tâm
Cứu người lại bớt sai lầm
Giết người ám hại lại tâm động hoài
Học hành Đời Đạo dồi mài
Trường thi sẵn có vậy ai ra đề ?
Tự mình học “NHẪN” trở về
Nội tâm thanh-tịnh chẳng mê bề ngoài
Tránh lầm tạo nghiệp bi-ai
Trong ta có sẵn lập Đài tự tu
An bình thanh-điển giao du
Tình TRỜI tình Phật đắp bù tình-thương
Thực hành Pháp giới dựa nương
Mở đường tự tiến theo gương Phật TRỜI
Qui về khai triển nơi nơi
Đời là sáng suốt mở lời giáo tâm
Chẳng còn ăn yến uống sâm
Phóng thâu thanh-điển dương âm hợp hòa
Lưỡng nghi hợp nhứt lập đà
Hành trình chung lối tự hòa đến nơi
Thế-gian cho đến cảnh TRỜI
Đâu đâu cũng vậy cũng nơi tương hòa
Lý TRỜI ban chiếu sáng lòa
Chờ tâm thức giác rõ xa rõ gần
Công-bằng sáng tạo có cân
Thân tâm rõ-rệt Hồn cân Đạo-Đời
Tự mình thức giác mới rời
Cảnh trần tạm bợ về nơi an toàn
Thuyết Hồn luận xét mới an
Cảm minh Vía xấu mở đàng sửa tu
Chẳng còn qui hội điều ngu
Vun bồi sáng-suốt thân tù mới an
Tình TRỜI rõ-rệt phán ban
Xét tâm thấy rõ tạo an tạo hòa
Tánh người sân hận tạo xa
Vía Hồn khó hội khó hòa bên trong
Tánh tình động loạn tự phong
Ta đây là nhứt khó tòng nhơn sinh
Dù cho của cải đầy mình
Tự chôn thần thức chẳng linh chút nào
Tự mình ước vọng lên cao
Không sao đạt được khó mau đạt thành
Bình tâm xét lại lối hành
TRỜI ban tình Đạo trở thành Chơn-Như
Sửa mình mới rõ được người
Ai ai cũng phải vui cười học thêm
“Nhẫn” thời mới được ấm êm
Thực hành chánh giác tạo niềm cứu nhơn
Chẳng còn nuôi hận với hờn
Biết mình tội lỗi qui hườn sửa sai
Sanh sanh hóa hóa tiến hoài
Tự mình cảm nhận dọn ngày tự tu
Thế sanh nguyên lý phân bù
Núi cao bể rộng khuyến tu giải hòa
Vạn linh tiến triển giao hòa
Có đực có cái có ta giao tầng
Biết đau biết khổ xét cân
Biết tấn biết thối biết lần tiến lên
Đấu tranh màu sắc tảng nền
Biển thời lặn lội tạo nền cảm giao
Núi thời bay chạy ào-ào
Cũng sanh cũng tử cũng trao đổi tình
Sống thời giữ lấy âm thinh
Chết rồi cũng phải tự mình ra đi
Trăng sao chiếu hóa chuyển ghi
Hướng về trật-tự chuyển di Đạo Đời
Sống khôn thác dại hợp thời
Hướng về thanh-tịnh lập Đời an-khương
Khai đường dẫn lối dựa nương
Sanh rồi lại diệt theo gương Phật TRỜI
Cỏ cây hoa quả nơi nơi
Tạo ra cơ-hội giúp Đời sống an
Bình tâm luận xét tự bàn
Cơ TRỜI chuyển hóa đạt an tinh thần
Sống tâm minh cảnh xa gần
Xét phân Thanh Trược xét lần tâm Không
Cảm minh TRỜI Phật Hóa-Công
Ngoài ta lại có khai vòng chuyển luân
Bên trong có lớp có tầng
Khai màng huyền bí khai phần cảm giao
Triền-miên học hỏi ra vào
Ý tâm khai triển phân màu sắc duyên
Chẳng còn cảm tức cảm phiền
Tùy duyên phát triển tùy miền cảm giao
Bình sanh Cha Mẹ nơi nao
Sanh rồi lại diệt ước ao nhớ hoài
Trí tâm thay đổi dồi mài
Thân thay trí triển chuyển hoài không ngưng
Chẳng ai được nghỉ được ngừng
Một ngày 24 chẳng dừng phút giây
Luận đi xét lại hằng ngày
Vui say chơn giả chuyển xoay thế tình
Càng tu càng luyện càng tinh
Càng minh Đời Đạo muốn huynh đệ hòa
Thương yêu tình Mẹ với Cha
Chung nhà khai triển chung hòa tiến lên
Thanh cao đã tạo sẵn nền
Qui y thức giác chẳng quên Đạo Đời
Thực hành giao cảm nơi nơi
Tình TRỜI sống động mở lời giáo tâm
Huyền-cơ chuyển hóa thậm-thâm
Thầm tu thầm tiến tự thầm khai minh
Thực hành khai triển hành trình
Trong Không mà Có do mình chuyển thông
Lý TRỜI sống động khai vòng
Mở tâm dẫn trí tự tòng tự khai
Biết mình mới rõ thực tài
Ngày ngày xử dụng tâm Ngài thăng hoa
Con chung giáo hóa một CHA
Ngài phân từng lớp dạy hòa khuyến tu
Người minh cho đến kẻ mù
Phải tu mới tiến đắp bù tình thương
Cuộc-đời sống động như gương
Tự lường tự tiến tự nương tiến hoài
Có tâm bỏ phế không xài
Vì người tăm-tối hướng ngoài quên trong
Quán thông lại tiến một vòng
Ngộ Đời minh Đạo khai tòng lý chơn
Cảm minh hai giới chẳng hờn
Thương tình cởi mở rõ ơn Phật TRỜI
Nằm trong nguyên lý phân lời
Khai vòng trật-tự khai Đời văn-minh
Biết thương khai triển chơn tình
Tâm tình thơ-thới chơn linh sáng ngời
Qui Hồn qui Vía đời đời
Qui nơi thanh tịnh qui nơi hiếu hòa
Tâm người biến cải thật thà
Càn-Khôn Vũ-Trụ một nhà thương yêu
Tiên Tiên Phật Phật giáo điều
Giúp Hồn tiến hóa tạo siêu quí hòa
Chẳng còn xa cách tự xa
Học hòa thực chất chung nhà hợp khuynh
CHÚA ban thiên đạo giáo tình
Phân cho các giới sửa mình tiến lên
Trong ta đã sẵn có nền
Đạt Thanh sáng-suốt chẳng quên CHA TRỜI
Trong Không vẫn có thanh lời
Trong Đời động loạn do TRỜI dạy tu
Biết mình khờ dại với ngu
Thực hành học “Nhẫn” từ mù trở minh
Khổ hành đạt Pháp mới tinh
Tình thương ban rãi do mình hướng tâm
Đón thâu tự sửa tự tầm
Đến nơi đến chốn chẳng lầm chẳng sai
Cộng đồng khai triển tiến hoài
Chẳng còn lười biếng chẳng sai người hiền
Tự mình khai triển triền-miên
Từ trong tâm thức đạt miền thanh cao
Chẳng còng loạn động muốn mau
Ngày ngày thức giác trước sau dung hòa
Tình thương huynh đệ chẳng xa
Thanh hòa tự tiến vượt qua tủi buồn
Thức tâm tự trở về Nguồn
Từ đâu mà có làm tuồng thế gian
Tự minh tự giải tự bàn
Phân minh Đời Đạo mới an Tâm Hồn
Hồn là nguyên lý sanh tồn
Khai minh giải trược chẳng còn si-mê
Thực hành tự hướng trở về
Chẳng còn phản-trắc bối-bê đau buồn
Xét mình vẫn sống trần truồng
Chẳng còn hư thật về Nguồn minh tâm
Cảnh Đời thực hiện dương âm
Rõ tầm khai triển rõ tầm cảm giao
Luật hành kẻ trước người sau
Học rồi lại học, học cao thấp tầng
Nhơn sinh mỗi phước mỗi phần
Mỗi tầng khai triển, mỗi tầng khác nhau
Thực hành kẻ trước người sau
Tô màu phân giải chung nhau hợp bàn
Cảnh Đời tâm Đạo chuyển sang
Mở màn thức giác lý ban chơn hành
Minh Đời có tử có sanh
Có sanh có tử có hành đến nơi
Bàn tay siêu-diệu của TRỜI
Dạy cho tiến hóa hiểu lời thanh cao
Bình sanh minh cảm thuở nào
Nhớ trong tiềm thức thấp cao do mình
Thực hành trong cõi địa-linh
Minh tâm kiến tánh rõ mình đã sai
Triền-miên THƯỢNG ĐẾ an bài
Chuyển cho tiến hóa chuyển hoài không ngưng
Người tu tâm thức sáng bừng
Đón thu thanh nhẹ giải từng phút giây
Cảm minh Đời Đạo là Thầy
Tự lo tu tịnh ngày ngày cảm giao
Học thời tiến hóa phân màu
Cộng đồng qui một nghèo giàu như nhau
Cùng phân trình-độ trước sau
Không mua không bán chung nhau học hoài
Tự mình thức giác rõ sai
Sửa hoài mới thấy nguyên lai thuở nào
Học sanh học tử ra vào
Không ngừng tiến hóa thấp cao giải bày
Sanh sanh tử tử hằng ngày
Tùy theo Thanh Trược chuyển xoay thế tình
Thực hành mới rõ mới minh
Không ai tránh được chơn tình TRỜI ban
Thanh cao vạch lối mở đàng
Chúng sanh tiến hóa chàng nàng như nhau
Cảm minh Thiên Điạ nhiệm-mầu
Ra bài nghịch thuận kết tàu về Quê
Chiếc thuyền Bát Nhã Hương Quê
Không chèo sao tiến mãi chê lấy mình
Không tu hóa giải chẳng minh
Thấy hình là nó chính mình phải lo
Mãi theo lý luận quanh co
Không Thiền sao giác sao so lý TRỜI
Tịnh tâm giao cảm nhứt thời
Đạt Không Thanh-tịnh rõ nơi an toàn
Chẳng còn che đậy nhiều màng
Khai thông tự tiến mở đàng tự đi
Lời vàng tiếng ngọc khắc ghi
Tâm cang chuyển chạy ta thì minh tâm
Giới Tiên giới Phật chớ lầm
Hành trình tiến hóa tự tầm đến nơi
Chớ nên tin bởi những lời
Êm tai không đến tạo Đời bất an
Tự mình chịu đựng sẩy sàng
Hào-quang tự phát hòa tan CHA TRỜI
Thiên-cơ cho thấy rõ Đời
Đổi thay vô định do TRỜI ân ban
Muốn Tu học “Dũng” vén màn
Trược-ô hóa giải vui bàn tiến lên
CHA TRỜI sẵn có bên trên
Đích thân tiến đến đạt nền ngộ tâm
CHA thương MẸ lại chuyển tầm
Giúp con tiến hóa tránh lầm tránh sai
Cảnh Đời gánh nặng hai vai
Tâm Đạo tự thức sửa sai học hòa
Chẳng còn lưu luyến ta-bà
Qui hồi thanh-tịnh hiểu CHA trên Trời
Hướng về sống động nơi nơi
Sống cùng các giới các nơi ôn-hòa
Tình thương huynh đệ thật-thà
Tương hòa tương tiến thanh hòa nội tâm
Thực hành tâm Đạo tiến thầm
Âm dương phân giải siêu âm giải bày
Khổ hành tiến hóa hằng ngày
Ngày ngày nan giải ngày ngày vẫn qua
Có Thanh có Trược có hòa
Có tan có tựu có CHA trợ hành
Bánh xe tiến hóa chậm nhanh
Tiến trình không dứt Trược Thanh điều hòa
Hai nơi hai ngã chẳng xa
Giao tình liên hệ dù xa hay gần
Tâm người phán xét xử phân
Cao tầng phân giải cao tầng trợ duyên
Triển khai các giới các miền
Qui về tâm nội ở yên thanh-bình
Thực hành giáo lý siêu minh
Tình Đời tình Đạo duyên tình ban khai
Tiến lên phát triển hoài hoài
Có sai mới sửa có [...đọc không rõ...]
Duyên tình tương ngộ vui cười
Sống nơi cõi tạm MẸ cười con ngoan
Con sông nước Mẹ vẫn an
Nhắc con qui hội con đàng Mẹ đi
Tiến hành trong cõi khảo thi
Ngày nay xa cách mai thì tái giao
Con ơi! Lòng mẹ thuở nào
Mong con cảm hóa muôn màu trong con
Quê hương nước Mẹ vẫn còn
Mong con tái ngộ lòng con vui hòa
Một lòng một dạ thực thà
Thương yêu đồng loại chan hòa tình thương
Vinh-quang đất VIỆT dựa nương
Noi gương TRỜI Phật mở đường giáo tâm
Con ơi! Chờ đợi bao lần
Con đi hay ở góp phần dựng xây
Chẳng còn chia cách thơ ngây
Tình thương đoàn kết vui say Quê nhà
Bàn tay già trẻ tương hòa
Cơ-đồ giữ vững tâm hòa Hư-Không
Khả-năng sẵn có một lòng
Tương thân tương ái tương tòng lý chơn
Năm Châu học hỏi không sờn
Trở về một cội tạ ơn Phật TRỜI
Giải bày Đời Đạo nơi nơi
Nơi nào cũng được hợp thời cảm giao
Vía Hồn khai triển ra vào
Lúc nào cũng định cũng giao chơn hòa
Sống trong tiềm thức chuyển xa
Chung hòa nhơn loại chung hòa tình thương
Thực hành khai triển gieo gương
Tình thương xây dựng mở đường cảm giao
Hóa sanh sanh hóa nhiệm mầu
Chẳng còn đói rách trước sau đạt thành
Chẳng còn đòi hỏi chậm nhanh
Tương đồng tiến hóa em anh một nhà
Thương yêu huynh đệ thiết tha
Hy-sinh tạo vốn giữ nhà giữ Quê
Lòng trai tươi đẹp hướng về
Quê Mẹ muôn thuở tương kề Phật Tiên
Con tu tâm thức giải phiền
Tìm ra đường Đạo giao liền tâm cang
Khai minh mạch lạc rõ-ràng
Pháp Lý Vô-Vi khai màng giải tâm
Tu thời phải xét hiểu thầm
Pháp Lý phân tách trung tâm dẫn hòa
Vô là không động thật-thà
Vi là trong nhỏ cũng hòa với Không
KHOA phân Điển giới trong lòng
HỌC là tiến tới khai vòng minh tâm
HUYỀN thâm siêu diệu tương tầm
BÍ truyền tâm thức diệu thâm tương hòa
PHẬT là nguyên lý gần xa
Giải sinh sống động trong ta có hoài
PHÁP là khai triển hai vai
Hộ-trì tâm thức đạt ngai qui Hồn
Khai thông phát triển liên tồn
Trong Không mà có tự ôn học bài
Chấp tay nguyện niệm Phật Đài
NAM là hướng lửa nơi Ngài phát ra
Trung tâm khai triển tương hòa
Hướng về Nam hướng tương hòa Điển Thanh
MÔ là không khí tương hành
Trong Không mà có đạt Thanh đời đời
Trung tim bộ óc là nơi
Trụ hình các giới do TRỜI chuyển hơi
A là Thủy Điển chẳng rời
Trung tâm trái cật chuyển lời khai tâm
DI là tinh khí với thần
Hợp chung tiến hóa khai phần chơn tâm
ĐÀ là vàng ứng bao tâm
Chuyển cùng khắp cả lai lâm thế trần
PHẬT là nguyên lý góp phần
Cùng Trời hòa hợp khai tầng âm dương
Vạn linh tiến hóa chung đường
Thức tâm thanh-tịnh biết nhường trợ duyên
PHẬT không đặt để ở riêng
Biết mình mới tiến giao liên Đất Trời
Niệm là tự thức chơn lời
Khai minh tâm Đạo do TRỜI ân ban
Chẳng còn mê chấp bàng-hoàng
Nằm trong khoa học mở đàng thức tâm
Chớ nên vọng tưởng sai lầm
Gây thêm bấn loạn chơn tâm bất hòa
Tự mình ý thức hiểu xa
Tương hòa tương ái phân ra Đạo Đời
Hào-quang vô tận của TRỜI
Chiếu cho sáng-suốt luận lời minh tâm
Vạn linh sáng-suốt tiến tầm
Trong Không mà có khai tầm vinh quang
Thực hành tự đạt mới an
Quán thông Đời Đạo khai đàng tự đi
Minh tâm diện kiến hợp thì
Chẳng còn tăm-tối chẳng vì bất chơn
Tránh sai dẹp cảnh thiệt hơn
Hòa thanh tự tiến chịu ơn Phật TRỜI
Đồng thanh tương ứng nơi nơi
Vô cùng khai triển rõ Đời rõ ta
Tử sanh sanh tử tương hòa
Giáo tâm tự học minh xa hiểu gần
DI ĐÀ nguyện niệm ba lần
Dụng tâm ý niệm góp phần hướng Thanh
Kề răng co lưỡi hãm thanh
Chỉ dùng ý chí thực hành mà thôi
Xếp bằng lưng thẳng tự ngồi
Hướng về Nam hướng trực lôi Thiên-Đình
Trung tâm khối óc lặng thinh
Mắt thời chăm chú giữa khuynh ấn đường
Hai tay chấp lại Âm Dương
Thành tâm nguyện niệm mở đường như sau:
Hai lần nguyện niệm đổi trao
NAM MÔ TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT
NAM MÔ LONG HOA GIÁO CHỦ DI LẠC chứng minh đệ-tử (tên, họ của hành giả) tu hành đắc Đạo
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT VẠN VẬT THÁI BÌNH.
Xá ba xá.
Bắt đầu thực hiện phép mầu
Soi Hồn là một bộ đầu khai minh
Trung tâm khai triển chơn tình
Điển hòa các giới do mình dựng xây
Thông minh quán-độ hằng ngày
TRỜI ban tình đep đổi thay chơn tình
Lưng ngay tri giác cảm minh
Thực hành trật-tự thân hình nở nang
Hai bên cùi chỏ đưa ngang
Ngón cái bịt chặt lỗ màng nhỉ thinh
Ngón giữa mí mắt chận trình
Ngón trỏ giáp mí tóc hình màng tang
Kề răng co lưỡi tâm an
Xếp bằng lưng thẳng trực hành ý tu
Thực hành năm phút ngao du
15 càng tốt ý ngu tiêu trừ
Trụ tâm ý đẹp vui cười
Người người giao cảm người người cảm thông
Sauk khi Pháp một làm xong
Hai tay cùi chỏ kẹp hông tham Thiền
Bàn tay đầu gối giao liên
Pháp Luân Thường Chuyển khai miền trược-ô
Lấy Thanh giải Trược NAM MÔ
Hít vô đầy rún tung vô ngực đầu
Sáu lần khai triển nhiệm mầu
Thông đường đại tiểu giải sầu giải mê
Ngồi yên phẳng lặng hướng về
Xuất hồn đảnh lễ Phật kề CHA yêu
Nam Mô nguyện niệm thật nhiều
Giải thông Đời Đạo đạt siêu tâm Hồn
Tùy theo ý chí sanh tồn
Càng lâu càng tốt trợ Hồn tiến thăng
Chuyện đời lắm chuyện khó khăn
Thực hành tự giải cơ-tầng cảm giao
Đạt Thanh tâm nhẹ nhiệm-mầu
Cầu cho thiên hạ giải sầu giải mê
Chẳng còn lý luận khen chê
Sữa mình là chánh bối-bê chẳng còn
Hành trình vượt núi vượt non
Bộ đầu khai triển chẳng còn tối-tăm
Đến đây xin Bạn hiểu thầm
Đường tu là chánh chớ lầm ngoại lai.
Kính Bái,
Lương Sĩ-Hằng.
Washington D.C., 26-04-1982
--------------------
Sưu tập từ tài liệu xưa của bạn đạo Bỉ Quốc. Thiên Nguyễn chép lại.

vovilibrary.net >>  refresh...