Tuyết rơi sương rơi, lòng vẫn ấm
Khai thông thanh điển, vẫn truy tầm
Hòa chung vũ trụ, thân hồn tiến
Thế cảnh đảo điên, chẳng sai lầm.
Tình thương chẳng có khổ tâm,
Tham dục phân hành càng lầm càng sai.
Chiến tranh giết chóc phân hai,
Lập trường khác hẳn, lập đài đấu tranh.
Tâm thân ô trược chẳng thanh,
Đất đai thiên tạo giữ giành làm chi.
Bản thân cũng phải tan đi,
Có vay có trả hồn thì mới yên.
Chớ nên cảm ứng mặt tiền,
Quên đi đường lối dẹp phiền nội tâm.
Người tu phải gắng tự tầm,
Khai thông nội tạng điển ân dung hòa.
Bộ đầu ánh sáng phóng ra,
Xét ta thanh tịnh mới là yên vui.
Thế gian kích động sanh mùi,
Khổ đau bệnh hoạn khổ vui tạm hành.
Muốn tu cho sớm đạt thành,
Tâm ta không động trước hành động điên.
Cứu người thanh điển giao liên,
Hại người xử thế mặt tiền bao vây.
Hồn ta mới thật là thầy,
Chẳng ai cướp được ngày ngày tiến thăng.
Bản thân đầy đủ cơ tầng,
Gắng tu khai huệ góp phần dựng xây.
Lương Sĩ Hằng.
Sài Gòn, 02-12-1972
--------------------
Trích từ tập thơ "Thiện Ý", do Đỗ Văn Thuận biên soạn, Hội Ái Hữu Vô Vi xuất bản, 1990.
vovilibrary.net
>> refresh...