Văng vẳng âm thinh gọi tiến lần
Vượt đời qua đạo tự xét phân
Tâm thiền chơn pháp lòng minh cảm
Thiên cảnh thế gian xét rất gần.
Tự tu tự xét tự lần,
Đời là cõi tạm, vậy cần gắng tu.
Nằm đêm mơ mộng càng mù,
Văn minh đoán xét hành thu lý Trời.
Hồn ta vượt khỏi cõi đời,
Đến nơi tận hưởng lý lời Phật khuyên.
Thân con chẳng khác chiếc thuyền,
Vượt qua sóng gió hồn thiêng tiến lần.
Lập trường giữ vững chuyên cần,
Hồn là giáo chủ, thân thần tạm theo.
Chớ nên tự vội tưởng nghèo,
Không không mà có gắng theo tiến hoài.
Điển ta trụ hóa dư xài,
Tiền tài thế sự tan hoài tựu tan.
Không đau, không khổ, không màng,
Không giành, không giựt, mới an cõi lòng.
Mưu sâu lại phải đề phòng,
Không mưu bình thản tiến tòng điển quang.
Càng tu càng xét rõ ràng,
Chính mình là chủ thân chàng chẳng lo !
Chỉ lo cứu xét tò mò !
Sách nào cũng học, thân trò khổ thêm !
Gắng tu mở trí mở niềm,
Khai thông chơn điển tự tìm đến nơi.
Lương Sĩ Hằng.
Sài Gòn, 22-10-1972
--------------------
Trích từ tập thơ "Thiện Ý", do Đỗ Văn Thuận biên soạn, Hội Ái Hữu Vô Vi xuất bản, 1990.
vovilibrary.net
>> refresh...