Diêu động bất thường địa thế hư
Phong ba đại loại đổi thay dời
Làm người đau khổ không giờ dứt
Tâm loạn bất an khó diệt trừ.

Sanh ra bổn phận làm người,
Phải đau, phải khổ, phải cười mới xong.
Biết tham nhưng phải tiến tòng,
Tham sanh sợ chết là lòng sẵn tham.
Bày ra phương kế nối hàm,
Dưỡng thân, sát vật, sống làm ác gian.
Văn chương bày biểu luận bàn,
Càng ngày sâu rộng lại càng khổ tâm.
Cuốn lôi, lôi cuốn, truy tầm,
Biết thêm nhiều nẻo, thì thầm muốn đi.
Tâm hồn cố gắng cố ghi,
Đường đi chưa đạt, thân thì bất an.
Sống trong khuôn khổ bàng hoàng,
Nói năng bất định, trăm đàng bất minh.
Xét xem thế sự nhơn tình,
Ai ai cũng phải tự mình tiến lên.
Cảm thông mới tự lập nền,
Tiến tu tự sửa mới quên thế tình.
Hồn người cũng được chuyển hình,
Cũng xinh, cũng đẹp, cũng minh đạo đời.
Trí tâm, tâm trí, sáng ngời,
Nơi nao cũng được Đất Trời chứng minh.
Cảm thông cởi mở tâm tình,
Minh tâm kiến tánh, chính mình giải vây.
Lương Sĩ Hằng.
Sài Gòn, 12-09-1971
--------------------
Trích từ tập thơ "Thiện Ý", do Đoàn Văn Thuận biên soạn, Hội Ái Hữu Vô Vi xuất bản, 1990.

vovilibrary.net >>  refresh...