Duyên tình thế sự quá điêu linh
Sống thác khổ than xét bực mình
Đau đớn thương tình thêm khổ não
Đổi thay thay đổi thế duyên tình.

Tu thân chớ vội trao tình,
Khổ đau dồn dập chính mình tạo ra.
Thương nhau xác nhận nhau là,
Tình yêu không đổi, món quà đôi bên.
Không lâu thay đổi lập nền,
Lu mờ quên hẳn, xiết rên bực mình.
Ta bà muốn đổi ngoại tình,
Tham thân muốn xắn thân hình làm hai.
Nợ thêm mối nợ tới hoài,
Không sao trả nổi lầm sai phải làm.
Bày ra mưu thế chước hàm,
Tóm thâu lợi lộc khổ cam dấu mình.
Việc gì cũng chẳng phân minh,
Nói xiên nói xẹo buộc mình tội lây.
Nội tâm hứa sửa mỗi ngày,
Nhưng không sửa kịp tội nay vẫn còn.
Tu thời nguyện góp lòng son,
Nhứt tâm theo Phật lại còn si mê.
Nói năng bê bối ê chề,
Nói tôi theo Phật sẽ về Tây Phương.
Nuôi ma cả trượng khó lường,
Phật thời chút ít khó tường nơi nao.
Tự tâm bày biểu tự rào,
Dưỡng thâu sân hận nhập vào nội tâm.
Pháp Luân đánh đổ không lầm,
Gắng hành cho được mới tầm Phật Tiên.
Ước mong các bạn vui xuyên,
Tình thương chánh pháp nối liền Tây Phương.
Thương sao không động mới tường,
Chớ thương độc đoán mất gương Phật Trời.
Lương Sĩ Hằng.
Sài Gòn, 20-06-1970
--------------------
Trích từ tập thơ "Thiện Ý", do Đoàn Văn Thuận biên soạn, Hội Ái Hữu Vô Vi xuất bản, 1990.

vovilibrary.net >>  refresh...