CHƯƠNG MỘT
Phàm tu đạo kiên công là trước
Phải gia tăng công đức giúp đời
Chăm làm điều thiện cứu người
Tất nhiên sẽ vượt lên ngôi Tiên Thần
Nên các vị Tiên Chân Phật Thánh
Chỉ tích công canh cánh bên lòng
Lòng từ bi rộng mênh mông
Đức cao thân vượt thinh không tới Trời
Công đức sẽ sáng ngời bất diệt
Như mặt trời chiếu hết mọi nơi
Tích công lũy đức ai ơi
Là thang mây bước lên Trời Đại La.
CHƯƠNG HAI
Kẻ tu Đạo phải nên trai giới
Thanh sạch là giềng mối Đạo tu
Tâm như gương sáng tự do
Thanh thanh, tĩnh tĩnh chớ cho nhiễm trần
Giữ giới như người dân giữ pháp
Phạm pháp thì người mất tự do
Tu hành phạm giới tâm lu
Như gương bụi phủ bao giờ sáng trong
Dứt lục dục lòng không vọng kiến
Sống thanh bần tịnh tiến Đạo Tâm
Thân Tâm không dính bụi trần
Có mong Thanh Tịnh mới gần Vô Vi.
CHƯƠNG BA
Đại Đạo vốn tự nhiên Thanh Tịnh
Từ Hư Vô chân chính không hai
Sáng tròn đầy đủ trong ngoài
Chân Không diệu hữu sáng ngời Thái Hư
Kẻ tu lấy thuyền từ tự độ
Hiểu cõi đời vạn sự giai không
Bao nhiêu hình tướng mông lung
Đều là giả ảo nằm trong Luân Hồi
Kẻ tu Đạo tức thời cắt đứt
Mọi thất tình lục dục nhân duyên
Hòa mình vào cõi tự nhiên
Tự nhiên kiến Tính, rõ nhìn Bản Lai
Tâm lúc ấy sáng ngời ánh Đạo
Công Đức nhiều ta tạo cho ta
Có nhà trên cõi Đại La
Bốn mùa ấm khí Xuân hòa muôn năm.
CHƯƠNG BỐN
Người làm thiện Thánh Thần hoan hỷ
Làm mười lành Thổ Địa ghi danh
Ai làm trăm việc hiền lành
Đông Hoa Đại Đế ghi rành họ tên
Làm ngàn thiện Cửu Huyền Thất Tổ
Hưởng phúc và thác trở thành Tiên
Làm muôn điều thiện trở lên
Ngọc Phù xuống rước thăng Thiên giữa ngày
Kẻ tu Đạo ngày đêm phải nhớ
Làm thiện là lợi độ cho ta
Lợi người, lợi Đạo là ba
Thiện là cái vốn để mà tự tu.
CHƯƠNG NĂM
Thấy người chết ta thường thương hại
Mà thân mình mình lại không thương
Tứ Đại giả hợp một trường
Cho ta thành thịt thành xương lâu gì
Tứ Đại rã là khi ta chết
Vậy thì ta phải biết thương thân
Lấy Nước nặn Đất nung Tâm
Bể hun Lửa đúc thành Thân lâu bền
Thì Thân sẽ thiên niên bất hoại
Như kim cương bền mãi không hư
Đó là tích Đức hành Từ
Đạo đưa ta tới Chân Như khó gì.
CHƯƠNG SÁU
Sống ở đời như người leo núi
Vật báu nhiều chẳng cúi nhặt chi
Để khi xuống núi hỏi thì
Không hề có báu ra về trắng tay
Kẻ sống ở đời nay đâu khác
Báu vật là tránh ác làm lành
Thiện nhân của báu để dành
Để khi mình chết trở thành vốn riêng
Thấy việc thiện chăm siêng tích lũy
Phúc báu nhiều Đạo vị cao siêu
Tích vàng chết chẳng mang theo
Tích lành, tích Đức được đeo bên mình.
CHƯƠNG BẢY
Thân con người dục tình làm ố
Tâm con người duyên nợ làm ô
Thân người khi bị dính nhơ
Nước đời, nước suối hay hồ tắm đi
Riêng Tâm người nhơ vì lục dục
Tắm nước đời vẫn đục vẫn nhơ
Phải dùng pháp thủy rưới vô
Ấy dòng suối Đạo phải lo tắm nhiều
Thân Tâm bẩn thảy đều rửa hết
Thanh Tịnh rồi mới biết Vô Vi
Gương Tâm còn uế bụi thì
Làm sao soi tỏ lối về Đại La.
CHƯƠNG TÁM
Con người ta một khi nếm mật
Vị ngọt liền thấm khắp miệng môi
Lời Đức Thiên Tôn dạy đời
So cùng với mật tuyệt vời hơn xa
Lời thế tục nói ra sương nhạt
Lời uế ô bẩn ngập vào tâm
Riêng lời của Đạo tình thân
Vị thơm ngọt thấm vào thân nhiều người
Từ cửa miệng đồng thời khi thuyết
Nói ra là phân biệt chính tà
Riêng lời Đạo Đức nói ra
Luôn luôn thanh tịnh chan hòa từ bi.
CHƯƠNG CHÍN
Hết thảy mỗi chúng sinh trần thế
Do Nhân mà kế kế sinh ra
Nhân rồi Duyên tiếp nối qua
Gây ra phiền não gây ra nghiệp đời
Nhập sinh diệt Luân Hồi chuyển kiếp
Thành hoại luôn liên tiếp sóng nhồi
Nay cần giác ngộ Bản Lai
Phải suy vạn sự trên đời là Không
Không chấp trước nẩy lòng tà kiến
Không thân tình chấp chuyện yêu thương
Nhân duyên cắt đứt mọi đường
Cho Tâm Đại Định không vương việc đời
Khi Tâm đã sáng ngời sẽ rõ
Thế nào là có có không không
Tâm yên đã sạch đã trong
Con đường giải thoát sẽ không xa gì .
CHƯƠNG MƯỜI
Bất cứ là Nam hay Nữ giới
Nếu thắp hương sám hối lỗi lầm
Nguyện cùng chư vị Tiên Thần
Quyết tâm cải quá, tự tân, tự rầy
Tâm thanh tịnh là ngày gia nhập
Vào trong hàng Chư Phật Thánh Tiên
Những người nhỏ đến lớn lên
Tâm là một tấm gương nguyên sạch làu
Vốn thanh tịnh trước sau không uế
Sẽ nhập vào ngôi vị Cổ Tiên
Chúng sinh tội nhỏ gây nên
Cũng cần sám hối đừng quên bao giờ.
CHƯƠNG MƯỜI MỘT
Kẻ tu Đạo phải nên nhớ kỹ
Có thừa mà bố thí dễ thay
Thiếu mà bố thí mới hay
Nhà giàu cho kẻ ăn mày khó chi
Nhưng đói rách dám chia cơm áo
Cho kẻ nghèo là tạo Thiện Tâm
Hạnh tu bố thí rất cần
Nhưng mà thí Pháp gấp trăm gấp ngàn
Đem Đạo Lý luận bàn rất rõ
Khiến chúng sinh dứt bỏ hồng trần
Quay về dưỡng Tính tu Tâm
Đại công đức ấy gấp trăm bạc tiền.
CHƯƠNG MƯỜI HAI
Biết Đại Đạo của Trời là đúng
Chỉ muốn nhanh muốn chóng cho xong
Tất nhiên sẽ chẳng thành công
Tu hành chóng chán sẽ không được gì
Theo Pháp môn Vô Vi chính đại
Phải năng hành không ngại không nghi
Như người đã đẩy thuyền đi
Quyết tâm sang tới bờ kia mới ngừng
Tu Đại Đạo không dừng không nghỉ
Gắng đêm ngày chăm chỉ mà đi
Nắng mưa sóng gió quản gì
Thuyền vô Bến Giác bỏ khi nhọc nhằn.
CHƯƠNG MƯỜI BA
Con người ta khi chưa sinh xuất
Hỗn độn nằm trong nhất khí thôi
Không hình không tướng không đời
Không mầu không sắc trong ngoài Chân Không
Sau khi sinh, sống trong ảo tưởng
Hàng trăm hình nghìn tướng hiện ra
Hư danh ảo giả chuyển qua
Gây ra phiền não gây ra tội tình
Kẻ tu Đạo coi mình như thép
Đem đúc rèn, rỉ sét mất đi
Tinh quang thép sáng trở về
Ấy là Đại Đạo tu trì nên công.
CHƯƠNG MƯỜI BỐN
Kẻ tu Đạo là gây thiện nghiệp
Xa Đạo là ác nghiệp gây nên
Tu thì lập Đức trước tiên
Lập Công thứ đến tiếp liền lập Ngôn
Tuy khác lời quy tròn một Đạo
Chúng sinh vì điên đảo nghĩ sai
Tạo ra địa ngục cho người
Sông yêu ngụp lặn khó bơi vào bờ
Kẻ tu Đạo nên lo thuyết Pháp
Cho chúng sinh tự giác đường đi
Giúp người phương tiện tu trì
Tất nhiên được phúc, Vô Vi Đạo thành.
CHƯƠNG MƯỜI LĂM
Kẻ tu Đạo cần tu khổ hạnh
Dục vọng cần dứt mạnh ai ơi
Không gây vọng tưởng ở đời
Tâm không nhiễm trược, thân người sạch thêm
Để bắt đầu luyện Tinh hóa Khí
Khí hóa Thần đạo vị càng lên
Luyện thân hợp Đạo tiếp liền
Tiến lên Đạo hợp tự nhiên là thành
Vạn pháp thu về mình tất cả
Đem nhất thân mà hóa vạn thù
Không thiên vào Hữu hay Vô
Dứt luôn Sinh Diệt, tự do Đạo thành
Ấy là lúc Ngọc Kinh ban chiếu
Triệu người tu nhập Diệu thăng Tiên
Kim Đồng Ngọc Nữ rước lên
Chân Nhân chứng vị du miền Đại La.
CHƯƠNG MƯỜI SÁU
Tu Tiểu Thừa tai không vọng thính
Không vọng tri, tâm tránh vọng tri
Việc làm cấm hẳn mọi bề
Dứt luôn chủ kiến tu trì sẽ nên.
Tu Trung Thừa tuy nhìn không thấy
Tai có nghe bỏ đấy không nghe
Tâm hay mà chẳng biết gì
Tâm không bị động duy trì quán thông.
Tu Đại Thừa thấy không, không thấy
Chẳng nghe mà cũng chẳng chẳng nghe
Bất tri và bất bất tri
Con đường Trung Đạo đi về hồn nhiên
Cho nên sẽ quan Thiên sát Địa
Tâm thâu luôn đại thế Thái Hư
Đây là công quả Tam Thừa
Bậc Chân Tu chớ bao giờ lãng quên
CHƯƠNG MƯỜI BẢY
Đem tiền của cho người là quý
Nhưng không bằng bố thí thiện ngôn
Bạc vàng tuy báu tiêu luôn
Lâu dần sẽ hết đâu còn trong tay
Nhưng vốn thiện chứa đầy Tâm đó
Tiêu một đời đâu có hao chi
Bao nhiêu Tiên Thánh xưa kia
Tu thành Đại Đạo cũng vì thiện ngôn
Kẻ tu hành luôn luôn nhớ kỹ
Đem thiện ngôn bố thí chúng sanh
Khuyên người hoan hỷ làm lành
Lợi người mà cũng lợi mình hỡi ai.
CHƯƠNG MƯỜI TÁM
Người tu Đạo ăn chay diệt dục
Khổ giả mà vui thực về sau
Chúng sinh mê muội biết đâu
Thất tình lục dục vùi đầu đắm say
Cái vui ấy sau này hóa khổ
Khi chết rồi ai độ cho đi
Vui theo thanh tịnh Vô Vi
Nhất thời khắc khổ sau về Thượng Thiên.
CHƯƠNG MƯỜI CHÍN
Đại Đạo không sơ không thân
Không chia quý tiện, không phân nghèo giàu
Chúng sinh bình đẳng như nhau
Đạo chỉ một cửa trước sau thiện từ
Chí công và thật vô tư
Là đường dẫn tới Chân Như Thiên Đường.
CHƯƠNG HAI MƯƠI
Là sinh vật thảy đều sợ chết
Người tu hành không giết chúng sinh
Hãy nhìn con vật sợ kinh
Khi người giết nó tâm mình xôn xao
Lòng trắc ẩn người nào cũng có
Thương chúng sinh đau khổ không ăn
Từ bi hạnh ấy cần tăng
Người tu chính đạo phải năng giữ gìn.
CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT
Kẻ tu đạo giữ Tâm thanh tịnh
Ít nghĩ đời, ngâm vịnh Thái Không
Xua tà ái dục khỏi lòng
Thất tình lục dục quyết không dính vào
Kìa cây sen mọc ao bùn thối
Mà hoa sen tránh khỏi nhiễm ô
Con người thanh tịnh chân tu
Không uế Ngũ Tạng, không nhơ Tam Điền
Nở tươi như đóa hoa sen
Ấy là hàng xóm Thái Huyền Chân Nhân.
CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI
Lòng tin đạo phải sâu như bể
Tin đạo Trời, Trời sẽ độ cho
Mở đường Tri Giác mà vô
Như xe chạy đã định giờ không sai
Tin là của báu trong đời
Tâm là kho báu cho người Đạo Thanh
Vô Vi Đại Đạo thực hành
Đại Thừa Công Pháp chở mình lên Tiên.
CHƯƠNG HAI MƯƠI BA
Thương người như thể thương thân
Người tu phải có tinh thần từ bi
Giúp người tâm phải duy trì
Những khi hoạn nạn, những khi não phiền
Đại Bi thực hiện liền liền
Là thang bậc dẫn ta lên cõi Trời
Hồn ta với lại Hồn người
Trước kia vốn một Cha Trời sinh ra
Vậy là con của một nhà
Vốn là ruột thịt vốn là anh em
Thương nhau giúp đỡ đừng quên
Đẹp lòng Phụ Mẫu ở trên Thiên Đường.
CHƯƠNG HAI MƯƠI BỐN
Trăm con sông lạch đều về biển
Trăm pháp tu đều tiến về Trời
Phân chia chính bởi con người
Đạo người tu hỏng, Đạo tôi mới thành
Còn chấp trước, còn hành phân biệt
Chẳng bao giờ dứt nghiệp luân hồi
Giữ bình đẳng tính người ơi
Nhớ không kỳ thị Đạo người Đạo ta
Muốn tu lên cõi Đại La
Lòng còn chấp trước còn xa Đạo Trời .
CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM
Con người ta khi ra khỏi mẹ
Đã dính nhiều máu uế trên thân
Sống đời uế trọc nhuộm tâm
Chết thì tạng phủ toàn thân thối sình
Nay thân tâm muốn Thanh muốn Tịnh
Phải tránh xa không dính nhiễm ô
Dứt ngay uế trọc từ giờ
Mới mong siêu thoát chốn nhơ phàm trần.
CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU
Con người ta sáu căn ô trược
Gột rửa Tâm là gốc sáu căn
Rửa cho Tâm sạch là cần
Tâm mà rửa sạch, Lục Căn sạch cùng
Trị Tâm như làm chuồng nhốt Hổ
Để sểnh ra là nó hại mình
Phải nên ghi nhớ đinh ninh
Chớ nên dễ với Tâm mình ai ơi.
CHƯƠNG HAI MƯƠI BẢY
Kẻ tu hành cần Tâm rộng mở
Coi chúng sinh như họ đương mình
Đói rách thì giúp no lành
Ốm đau giúp thuốc, thật tình trông nom
Thấy oan khuất thi ơn giải cứu
Tâm Từ Bi nếu chịu hoàn thành
Đời nay trồng sẵn cho mình
Chân Nhân đạo quả thực hành mai sau.
CHƯƠNG HAI MƯƠI TÁM
Con người sống ở trên đời
Bạc tiền chính thực cái mồi hại ta
Sẵn tiền thì dễ xa hoa
Sinh ra ái dục, sinh ra tội tình
Đem tiền làm những việc lành
Giúp người cơ khổ lòng mình thấy vui
Tiền Thần Tài trở về Trời
Là vào đất Đạo sáng ngời Huệ Tâm.
CHƯƠNG HAI MƯƠI CHÍN
Mọi chúng sinh cuộc đời bị buộc
Bởi ái tình một bước không xa
Trẻ tham vợ đẹp, vinh hoa
Con khôn của sẵn đến già vẫn mê
Nay lời ta khác gì Cam Lộ
Giúp chúng sinh giác ngộ thân tâm
Đoạn ái tình, dứt tham dâm
Toàn thân trong mát, tu chân mới thành.
CHƯƠNG BA MƯƠI
Đức nhịn nhục chính là của báu
Không cùng ai tranh đấu giựt giành
Nếu mình sẵn nó cạnh tranh
Hại người mà cũng hại mình ích chi
Kẻ tu Đạo duy trì chữ Nhẫn
Là đuổi ma sân giận lui đi
Bao nhiêu Tiên Phật xưa kia
Đều do nhẫn nhục tu trì nên công.
CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT
Con người ta sống trên dương thế
Thật nhanh như điện lóe chớp mau
Từ trẻ thơ tới bạc đầu
Chóng như giấc mộng chẳng lâu dài gì
Vậy phải lấy Đại Bi làm gốc
Hành thiện mua ruộng Phúc trước đi
Chết không đem được của gì
Phúc điền tậu được mang đi hoàn toàn
Để khi lìa thế gian nhắm mắt
Có Phúc điền làm đất dừng chân
Kẻ không làm thiện trên trần
Thác đi tay trắng nương thân chốn nào.
CHƯƠNG BA MƯƠI HAI
Con người ta nếu không tà niệm
Một niệm hành đạt đến Hư Không
Hư Không là cõi vô cùng
Có Tiên hiển Thánh ở trong thực hành
Luôn quan xét chư bình đẳng tính
Chúng sinh cần kiến thính Hư Vô
Siêng noi Vô Thượng chân tu
Lâu dần quyết sẽ nhập vô Đại Thừa.
CHƯƠNG BA MƯƠI BA
Nhiều chúng sinh mê tin cái Có
Đạo vốn Không thật rõ vô cùng
Có chúng sinh chấp giả Không
Nhưng mà Đại Đạo Chân Không mới là
Từ Chân Không sinh ra Diệu Hữu
Giữa con đường phi Hữu, phi Vô
Cũng là tức Hữu tức Vô
Đấy là Chân Lý truyền cho người đời.
CHƯƠNG BA MƯƠI BỐN
Đem vàng ngọc cho người của quý
Đâu có bằng bố thí Pháp ngôn
Bạc vàng tiêu sẽ hết luôn
Nhưng lời nói thiện mãi còn trong tâm
Nếu như người phát tâm hoan hỷ
In Thiên Đường Du Ký, in Kinh
Tặng người công đức quang vinh
Con đường phúc ấy sẽ thành Đạo mau
Đeo vàng ngọc nặng đầu nặng cổ
Khi thác đi ai độ mình lên ?
Thí ngôn, thí phúc mới nên
Ấy là thuyền chở ta lên cõi Trời.
CHƯƠNG BA MƯƠI LĂM
Con người ta sống theo Nhân Quả
Nhân trước làm hóa quả đời nay
Ta gieo nhân từ kiếp này
Kiếp sau hưởng quả mỏng dầy do ta
Vậy phải tu tăng gia phúc báu
Nếu kiếp này Đại Đạo chưa thành
Nhờ gieo được cái nhân lành
Kiếp sau cũng được quang vinh một đời
Hoặc sinh hạ vào nơi phú quý
Để quyết tu tiếp chí đi lên
Gieo nhân hái quả chớ quên
Nhân nào quả nấy nhãn tiền không sai.
CHƯƠNG BA MƯƠI SÁU
Lòng Từ Bi chính là sức mạnh
Chúng ta cùng nuôi hạnh Từ Bi
Tới đâu hỷ xả mang đi
Cho người vui hưởng những khi tranh giành
Lực Từ Bi rất lành rất quý
Khiến cho người hoan hỷ trong Tâm
Từ Bi phải chọn gieo nhân
Là xây phúc địa tu chân Đạo thành.
CHƯƠNG BA MƯƠI BẢY
Kẻ tu Đạo giữ cho tâm tưởng
Phải không còn sắc tướng thị phi
Trở về thanh tịnh Vô Vi
Thân Tâm trong sạch không hề bợn nhơ
Hết thảy là nhân trò ảo hóa
Chấp có nên chịu quả Luân Hồi
Thân Tâm giữ sạch bụi đời
Không còn chấp trước là người chân tu.
CHƯƠNG BA MƯƠI TÁM
Kẻ tu Đạo tâm cần thiện đã
Chớ nuôi tâm gieo họa cho người
Tội mình chưa biết đó thôi
Nhưng thân mình đã biết rồi, đã ghi
Làm tổn người thì mình cũng tổn
Làm khốn người mình khốn liền ngay
Phải nên nhớ kỹ câu này
Thiên Đường, Địa Ngục tâm này dựng nên.
CHƯƠNG BA MƯƠI CHÍN
Đạo của Trời như lò lửa lớn
Cho chúng sinh chẳng tốn công gì
Kẻ xin làm đuốc soi đi
Kẻ xin thắp sáng, xin về nấu ăn
Lửa có sẵn ai cần cứ tới
Pháp của Trời là suối rất to
Tưới cho tươi cỏ cây khô
Nước trong ngọt mát ban cho người trần
Chúng sinh do Đại Đạo tu trì
Con đường thanh tịnh Vô Vi
Tự nhiên tươi sáng uy nghi vẹn toàn.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI
Kẻ học Đạo phải không còn thể học
Kẻ hành Đạo đến không còn thể hành
Và liễu Đạo cũng không còn thể liễu
Mới thật vào chung diệu Đạo Vô Vi
Chúng sinh tuy chịu tu trì
Vẫn mơ đến thắng cảnh gì tối cao
Là vọng kiến chấp vào sắc tướng
Cũng không thành, sẽ vướng trở ngăn
Vậy cần phải giữ cho Tâm
Con đường Trung Đạo chớ nhầm ai ơi.
(Con đường phi hữu phi vô).
CHƯƠNG BỐN MƯƠI MỐT
Sự Thanh Tịnh chính là gốc Đạo
Để cho mình tự tạo đường đi
Thanh bần đạm bạc tu trì
Là xe chở tới Vô Vi Nát Bàn
Ham vinh hoa lòng tham khó chữa
Như thiêu thân thấy lửa xông vào
Ngu si tai hại biết bao
Chết mà chẳng biết lối nào thoát ra.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI HAI
Kẻ tu Đạo thiện tâm cần có
Phải quyết tình dứt bỏ ác tâm
Không âm mưu hại tha nhân
Thấy người khốn khổ lấy thân giữ gìn
Giữ chánh niệm ở trên tâm tưởng
Là đường vào Vô Thượng Chân Nhân
Tâm mình phát tuệ cho thân
Thân Tâm minh mẫn rất cần khi tu.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI BA
Tu Đại Đạo rất cần lập phúc
Các Tiên Chân cứu giúp chúng sinh
Không hề chán nản mệt mình
Coi điều làm đức làm lành là nhân
Nên thương chúng tu chân thành Đạo
Đức hạnh cần trước tạo là hơn
Như người chứa nước đầy nguồn
Tràn đầy bố thí chảy luôn không ngừng
Lập công đức khai trương chính đại
Lợi cho người, lại lợi cho ta
Lợi cho Đại Đạo là ba
Trồng cây Đức Hạnh hái hoa dâng Trời
Hoa Đức Hạnh muôn đời không héo
Bố thí đi lại khéo tái bồi
Nhụy hoa thơm ngát tuyệt vời
Thuyền hoa chở khách lên Trời Đại La.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI BỐN
Đức Thiên Tôn 72 diệu tướng
Mang chín màu ánh sáng Quang Hoa
Cho nên Tiên Thánh Thần qua
Thấy Ngài thì bái, nhìn và hoan hô
Thiên Tôn dạy chớ mơ sắc tướng
Sắc tướng là ngại chướng đường tu
Không còn sắc tướng hữu vô
Mới mong đi đúng Đạo đồ ai ơi.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI LĂM
Mắt người ta nhìn ra mọi sắc
Nhưng chỉ là cái mặt giả thôi
Ngộ Đạo như ngó mặt trời
Mắt trần nhìn lóa ngắm thời không ra
Nên Diệu Pháp nhìn mà chẳng rõ
Phải bao giờ Tâm ngộ mới hay
Tuệ Nhãn ở giữa chân mày
Nếu không mở được Đạo nay chẳng thành
Vậy chớ có ỷ mình mắt sáng
Mắt Đạo là nhãn, tạng ở Tâm
Ngó thì nhìn suốt vi trần
Trông suốt Pháp Giới chẳng ngăn cách gì.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI SÁU
Kẻ tu Đạo nhất tâm dũng tiến
Thân quyết không ô nhiễm bụi trần
Ly duyên cắt ái rất cần
Bao nhiêu ràng buộc vào thân dứt liền
Không tham chức, tham tiền mà bỏ
Không thấy đau, gặp khó mà tu
Thất tình lục dục quyết trừ
Từ Bi, nhân đạo khư khư giữ gìn
Nuôi dưỡng tấm lòng tin ở Đạo
Đức Từ Bi mình tạo cho mình
Có ngày chứng Đạo trở thành Chân Nhân.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI BẢY
Kẻ tu Đạo phải luôn nhớ kỹ
Đạo sắp thành ma quỷ thử chơi
Hóa ra gái đẹp quyến người
Hóa ra vàng bạc bỏ rơi đầy đường
Hóa quỷ quái ma vương dọa nạt
Hóa bạc bài sát phạt ăn chơi
Tâm mê là hỏng tức thời
Đinh ninh phải nhớ những lời Thiên Tôn
Lòng Từ Bi ra ơn dạy bảo
Chỉ cho ta khi Đạo gần thành
Vững tâm dũng mãnh giữ mình
Chư Thiên bảo cử hoan nghênh về Trời.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI TÁM
Kẻ thượng sĩ mong làm việc thiện
Kẻ hạ lưu mong kiếm bạc nhiều
Thích tiền bạc thích thương yêu
Chúng sinh nào cũng ít nhiều đa mang
Nay chuyển Tâm hướng sang học Đạo
Đạo sẽ thành phúc báo vô song
Thân tình ái cũng thành không
Bởi khi già chết còn mong ái gì .
CHƯƠNG BỐN MƯƠI CHÍN
Kẻ tu Đạo khó như leo núi
Tới đỉnh thì thân mới nhẹ nhàng
Lúc leo phải chịu gian nan
Khi lên tuyệt đỉnh hoàn toàn thảnh thơi
Chúng sinh vốn bao đời bao kiếp
Nợ hồng trần là nghiệp quấn quanh
Như người gánh đội đầy mình
Nếu nay vứt bỏ thân thành tự do
Thân nhẹ nhõm là vô cửa Đạo
Lấy Vô Vi mà tạo phúc điền
Cất nhà trên cõi Cửu Thiên
Không lo bão lụt đổ nghiêng bao giờ./.
Đức Nguyên Thủy Thiên Tôn
--------------------
Vân Khanh chép lại từ kinh sách.
vovilibrary.net
>> refresh...