19830703L2

ĐẠI HỘI VÔ VI KỲ 2: MONTRÉAL - CHUNG THIỀN- Cuốn B

Đức Thầy: … để xây dựng lại sự (nghe không rõ) trong nội tâm, sự tiến hóa không ngừng nghỉ, và gánh lãnh trách nhiệm sẵn có của chúng ta; chớ chúng ta không từ chối: chúng ta gánh trách nhiệm bằng dũng trí; những việc người làm nói, “Như vậy tui chịu không được”; nhưng mà các bạn chịu được, mới hành động. Nếu các bạn không có nhẫn, không có anh hùng! Càng nhẫn càng hòa, càng anh hùng! Người tu mới thành đạo; mặc cho đời nói, mặc cho đời phê phán, nhưng mà tui vẫn tu”. Tại sao? Cái con đường tu và người thành đạo rước những người chưa thành đạo, chớ không phải những người chưa thành đạo rước người thành đạo!

Hỏi, các bạn tu, thoát phàm, lên Thiên Đàng, mà ý các bạn muốn gặp Đức Phật Thích Ca, mà nung náu vì chuyện đó; hỏi,Đức Thích Ca có rước các bạn không?

Cho nên, nhiều người đã tôn sùng tui, nhiều bạn đã tôn sùng tui, và cho chân lý của tui nói là đúng, vì tui ở trong thực hành; mà kính nể tui, và cho tui là một vị Phật! Nhưng mà chữ “Phật” đó, các bạn chưa có hiểu; vì tôn sùng đề cao một vị; chớ kỳ thật, con người được gọt rửa trở về với Phật tánh, thì Phật là vô danh!

Nhiều người muốn lợi dụng Phật để làm phép tắc, để làm giàu; nhưng mà không có, không thể có được!

Mà người thức tâm và đồng hành trở về với Chơn Tánh, Phật Tánh của chính mình, thì lúc đó các bạn mới thấy rằng sự màu nhiệm, các bạn mới đón nhận được Phép Lành ẩn tàng trong bạn! Rồi lúc đó các bạn mới cảm thức “Phật Pháp Vô Biên,” luôn luôn khai triển tâm linh của chính chúng ta!

Càng ngày càng thấy sự thanh tịnh là quan trọng. Mà đạt được sự thanh tịnh mới thấy sự vô cùng. Mà sự vô cùng đó,chúng ta mới thấy rằng: trật tự của Hư Không Đại Định nó có giới, có chỗ đứng, có chỗ học, rồi cũng đi tới sự Vô Cùng.

Từ bánh xe tiến hóa không ngừng nghỉ từ đời lẫn đạo. Cho nên, chúng ta tu không nên giới hạn bất cứ điểm nào: mình cần sửa mình, hạ mình để học thêm. Các bạn càng học càng mở, càng học càng tiến; chúng ta rất vui có cơ hội lập hạnh, vui có cơ hội tự mình gặt hái cho kỳ được đại nguyện của chính chúng ta. [4:15]

Ngày hôm nay là ngày vui thứ nhì trở lại với chúng ta; rồi anh em sẽ tiếp tục bàn bạc, thẳng thắn thật thà tìm hiểu một lối thoát cho chung.

Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các bạn đã tham dự trong giờ phút thiền giác này. [04:53]

(qua một đoạn băng khác)

Montréal ngày 3, tháng 7, năm 1983.

Đức Thầy: Thưa các bạn,

Hôm nay là buổi chót trong kỳ Đại Hội; chúng ta lại tiếp tục thiền chung và bàn bạc trước khi chia tay.

Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, chúng ta muôn người như một, một lòng, một dạ quy y Chơn Pháp: tự lo liệu con đường giải thoát trên đường tu học dài đăng đẳng, chúng ta đã chọn một con đường để tự trở về với Nguồn Cội.

Huynh đệ, tỉ muội khắp năm châu đã về đây hội tụ; kẻ mang xác phàm, người gửi tâm linh; chúng ta đồng hành, đồng tiến trong giây phút thiêng liêng tu thiền đóng góp hướng thượng, để tỏ ra sự biết ơn và thương nhớ Nguồn Cội của chính chúng ta, trong cái nguyên ý Thường Giác của chính chúng ta nguyện đóng góp cho tất cả Càn Khôn Vũ Trụ.

Tình thương bao la của Thượng Đế đã ân ban cho chúng ta từ giờ, phút, khắc, ngày hôm nay chúng ta mới có duyên lành hướng thượng, để tưởng nhớ Ngài: quy y Chơn Pháp, giữ, bảo vệ tinh, khí, thần của cơ thể; triền miên học hỏi trong hành trình tu học; tự phá mê, phá chấp dẹp bỏ loạn tâm, hướng về Nguồn Cội. Sự thanh nhẹ vô cùng nằm ẩn trong ý chí của mọi hành giả, nam cũng như nữ, đồng hành trong ý thức Đại Nguyện của chính mỗi hành giả.

Qua hai ngày thanh lọc từ trược tới thanh, chúng ta đã đồng hưởng, đồng thiền, đồng tiến, đồng gặt hái một đường lối rõ rệt: tự tìm Chơn Giác để minh cảm Siêu Nhiên.

Ba ngày thiền giác bước vào Điển Giới, sanh hoạt sống động vô cùng; thương yêu cởi mở vô cùng; chúng ta mới cảm thấy Trời, Phật đã ân ban cho chúng ta đầy đủ, không thiếu thốn; chỉ chúng ta quy hội tâm linh để tự hành tự tiến trong dũng chí vô cùng tận; không còn ỷ lại nơi tha lực nữa; chỉ tự hành, tự tiến mở rộng tâm thức để đón nhận Thanh Quang Điển Lành cả Càn Khôn Vũ Trụ đang đóng góp và dẫn tiến chúng ta trong giờ thiền giác. [10:00]

Ngày hôm nay, huynh đệ, tỉ muội khắp Năm Châu luôn luôn nao nức, nhứt tâm hướng về Nguồn Cội, Thượng Đế Đấng Cha Lành không ngừng nghỉ ban hào quang cứu độ con Người thức giác trở về với Quê Xưa Chốn Cũ.

Trên đường đi, tuy có đầy chông gai, có sự buồn bã, nhưng mà ý chí không bao giờ nung náu sự chán nản; cho nên chúng ta vẫn trì kỳ chí tự tu, tự tiến trong hành trình đã quy định. Có nhồi quả, có chông gai, mới thấy rõ dũng chí của chính chúng ta!

Chúng ta đã nguyện bỏ cuộc đời thế gian, bỏ sự trần trược bất chánh, và chúng ta đã ý thức và trở về với Chơn Giác khai triển tâm linh thanh nhẹ, tiêu giao nơi cõi Cực Lạc Thế Giới; hồn ta thường trụ trong thể xác để lãnh một nhiệm vụ quy định từ khi rời khỏi nơi Thượng Đế đã quy định; ngày nay chúng ta tiếp tục trong chương trình học hỏi và để trở về để đóng góp tràn đầy dũng chí xứng đáng với con của Đấng Vô Cùng. [12:30]

Càng tu càng thấy cô đơn lẻ loi; nhưng mà kỳ thật từ cô đơn lẻ loi này chúng ta mới đi trong cái giới hòa tan với vạn linh, vạn vật! Chúng ta sẽ có nhiều hơn và không bao giờ bơ vơ, nhưng phải qua cái cơn trui luyện thử thách nhiên hậu chúng ta mới tận hưởng những gì của Bề Trên đã ân ban.

Qua những ngày Đại Hội, không nhiều thì ít, các bạn đã cảm giác được luồng Điển là gì; hào quang từ Bên Trên chuyển giáng xuống thế gian để hộ độ cho chúng ta bằng cách nào; thì các bạn sẽ có sự cảm giác trong nội thức.

Kẻ hành lâu, người mới hành Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí Phật Pháp cũng đồng cảm nhận trong giây phút thiên liêng tùy theo trình độ sẵn có.

Các giới thiêng liêng cũng tham dự phần Điển về đây để cứu độ chúng ta, để mong người hậu thế thức giác và trở về xây dựng và đóng góp, đi đúng theo quy luật tiến triển của bánh xe tiến hóa của Thiên Cơ, để giải tỏa những sự phiền muộn sai quấy không xứng đáng tại trần gian mà chúng ta đã từng ôm ấp.

Nhiều bạn tại thế lo, chẳng biết lo việc gì; khổ, chẳng biết khổ việc gì? Không biết sự lo âu buồn bực khổ não là nguyên lý trui luyện tâm thức, để cho tâm thức được sáng lạng hơn, cởi mở hơn, và tự tiến hơn. Sự bất hiếu, sự tội lỗi của chúng sanh tại thế quá nhiều; ngày nay mới thức giác, “Chính tui đã sai; chẳng có ai sai”; thì “Nguyện tu cho chính tui, sửa cho chính tui, thì tui mới cảm nhận được sự tiến hóa và ân độ của Bề Trên.”

Chúng ta đồng hành, đồng tiến, đồng cảm thức, đồng xây dựng; không phải bằng lời nói, bằng hành động; nhưng bằng mọi sự trầm lặng trong thâm tâm tự thức. [16:06]

Càng tu càng cảm thấy sự tiến hóa khai mở của bộ đầu! Với một lòng hành kính mến Đấng Cha Lành Nguồn Cội, những thần lực sẵn có cả Càn Khôn Vũ Trụ đang chiếu độ chúng ta.

Chúng ta không vì một lý do nào bỏ dở cái cơ hội tốt đẹp; quên hưởng, quên hành! Chúng ta càng hành càng hưởng, càng hành càng sáng suốt, càng hành càng cởi mở, càng hành càng quy tụ Thanh Điển.

Lúc đó chúng ta mới thấy giá trị cùa Hào Quang Vô Cùng đã chiếu rọi chiếu cho cả Càn Khôn Vũ Trụ, vạn linh tại thế đồng chung học như chúng ta đã và đang học; đem đại sự vinh hạnh cho nội thức của vạn linh. Chỉ có Thượng Đế mới có toàn năng hướng độ. Người phàm còn âm thinh động loạn, chỉ dùng đó là công cụ của Thượng Đế; sau sự động chạm thức tâm mới học, mới tiến được. [17:45]

Chúng ta, người tu thiền, luôn luôn chấp nhận bất cứ từ đâu đưa đến cũng là bài học siêu nhiên để đưa cho chúng ta trở về với Bến Giác. Chúng ta phải quý, phải mến, phải chấp nhận học; thì chúng ta mới tiến.

Còn nếu chúng ta cống cao ngạo mạn, thì tự hủy tâm thức; phần sáng suốt không vun bồi được; rồi tự cảm lấy sự thua lỗ trì trệ.

Còn chúng ta học nhẫn, học hòa, thì tiến tới; thì càng ngày chúng ta càng dồi dào và ý thức rõ rệt con đường ta phải đi mà ta phải tiến. [18:46] Tiến trong thanh tịnh du dương, cởi mở; không tiến trong sự mờ ám và không tìm ra thực chất. Chúng ta đã hành, và cố nguyện tìm ra được thực chất tùy theo khả năng của chính chúng ta; không nên nói theo bất cứ một người nào, nhưng mà chỉ hành để thức. Điều này là điều quan trọng.

Qua nhiều lần kiểm chứng giữa bạn đạo và bạn đạo, tui tin tưởng rằng các bạn đã thấy rõ: người này có một sự dày công hành triển, mới có cơ hội tự đạt; nếu người này không có dày công hành tiến, thì không bao giờ có cơ hội tự đạt giây phút thiêng liêng đàm đạo giữa bạn đạo và bạn đạo.

Chúng ta đã chung sống ba ngày liền; nơi ăn, chốn ở lúc nào cũng reo vui và hướng thượng, để chúng ta thấy rằng sự đoàn kết thương yêu là quý giá vô cùng; tình thương và đạo đức là bậc nhứt của cả Càn Khôn Vũ Trụ.

Ý niệm đó là khí giới để giải tỏa bất cứ những sự ô trược có thể xâm chiếm chúng ta; đó cũng là khí giới trường sanh bất tử của Thượng Đế. [20:41]

Ngày hôm nay, huynh đệ tỉ muội có cơ hội chung sống, mới thấy rõ cái cơ khí tình thương và đạo đức, khí giới tình thương và đạo đức của Thượng Đế làm việc không ngừng nghỉ. Mà nếu các bạn ôm được tình thương và đạo đức, thì các bạn có khí giới rất vững trong chu trình tiến hóa. Rồi đây nhiệm vụ sẽ đến với các bạn: trần trược xâm chiếm ta được, ta cũng dùng tình thương và đạo đức xâm chiếm trần trược! Nếu chúng ta nguyện làm chiến sĩ tình thương và đạo đức của Thượng Đế, thì lúc nào chúng ta cũng phải ôm khí giới này! Khí giới này là khí giới quan trọng để giải quyết từ đời lẫn đạo.

Cho nên, chúng ta, người tu phải lập hạnh để làm một việc gì hữu ích cho muôn loài vạn vật trước khi chúng ta lìa xác:Đại nguyện này, chúng ta phải nguyện hy sinh tất cả tánh hư tật xấu, để thực hiện một đại nguyện nhỏ bé mà chúng ta đã đặt trong tâm thức; rồi từ đó mới hòa tan trong sự vĩ đại lớn rộng của Thượng đế đã đặt vào trong chương trình Siêu Văn Minh ở tương lai.

Những người có ý chí tu học, nhũng người đó là những người thật sự đóng góp cho muôn loài vạn vật ở tương lai.

Các bạn đã tự xét: cái vị trí và phạm vi của các bạn đang sanh hoạt cả thế giới này; mà những đơn vị đó biết lo tu học, ôm giữ lập hạnh Tình Thương Và Đạo Đức, thì các bạn cũng mở mắt phàm các bạn thấy rằng, sự huyền diệu lại đến với các bạn; kể cả cảnh đời, tình thế lần lượt thay đổi từ sự hỗn loạn mà các bạn đã cảm nhận trước khi các bạn bước vào Vô Vi tu thì thấy nó đảo lộn tất cả; nhưng mà rồi, rồi các bạn thấy tất cả sẽ khôi phục; và mùi đạo sẽ đến với các bạn, cảm thấy tình thương và đạo đức tràn đầy trong tâm thức sáng lạng sau cơn thiền giác.

Cho nên, nam phụ lão ấu đều có dịp đồng hành nghiên cứu Pháp Lý Vô Vi, để trở về với trật tự thực chất của sự quân bình trong nội thức của mỗi hành giả. [24:06]

Mỗi gia đình, muốn đạt tới hạnh phúc thanh tịnh, phải bước qua sự kích động và phản động! Cho nên, nhiều bạn tu cũng đụng phải giữa người nhà; rồi mới thấy cái tánh hư tật xấu, sự sân si giận hờn bất chánh làm mất thì giờ của chính chúng ta rất nhiều: bữa nay vui thì nói đạo; ngày mai buồn, không nhìn nhau; có; ngay trong gia đình các bạn cũng có! Nhưng mà trong một thời gian đó mới cảm thức rằng, mình đà yếu hèn, không có đại hùng, đại lực, đại từ bi, chúng ta mới giận hờn người khác; nếu chúng ta thực hiện đại hùng, đại lực, đại từ bi là chúng ta, người bảo vệ người khác!

Một Chiến Sĩ Tình Thương và Đạo Đức phải thực hiện đại hùng, đại lực, đại từ bi; thì chúng ta có nhiệm vụ tức khắc, và bảo vệ tất cả và xây dựng cho tất cả bằng Tình Thương và Đạo Đức!

Buổi họp, Đại Hội liên tục, để các bạn cảm thấy sự hữu ích và sự kham khổ truy tầm Chân Lý của phần hồn, để thấy sự nhiệm mầu, chiều sâu của sự siêu diệu nằm hẳn trong tâm thức của mọi hành giả! [26:07] Sự hiếu kỳ ban đầu đi dự Đại Hội mong được một sự cứu độ; nhưng mà ngày hôm nay đã đạt được sự cứu độ đó!

Cứu độ ở chỗ nào? Tâm thức của chúng ta hoàn toàn hướng thượng, không còn thấy sự uy hiếp của ngoại cảnh. Mà chính chúng ta tự hành! Cho nên, chúng ta có giờ thiêng liêng thiền chung để tưởng niệm Đấng Cha Lành, tưởng niệm chư Phật,chư Tiên, và khai triển trình độ của chúng ta quy về một mối: Vạn Giáo Quy Nguyên, tâm linh đồng thức thương yêu cởi mở vô cùng!

Không phải tu là bỏ đời; chúng ta tu không bỏ đời. Không có đời, lấy gì chúng ta có cơ hội tu? Đời là gì? Xác của chúng ta. Chúng ta đã lỡ mang xác phàm là chúng ta phải tham dự trong đời; mà tham dự trong đời, chúng ta phải lập lại trật tự cho chính mình; nếu con người mất trật tự thì chỉ đi phá hoại mà thôi. [27:36]

Cho nên, rồi đây các bạn tu, trật tự thanh tịnh quân bình của các bạn, trở về, thì các bạn sẽ gặp trở ngại rất nhiều. Trở ngại đó là vì sao? Là vì chúng sanh còn mê muội. Nếu không có sự trở ngại đó, các bạn đâu có biết câu Thượng Đế nói, Phật nói, “Chúng sanh còn mê muội, bỏ Bến Giác mà trở về Bến Mê, cho nên tranh chấp lẫn nhau!” Còn chúng ta là người tu, đã biết điều đó; và từ trong đó đã ra, chính chúng ta cũng ở trong tranh chấp như mọi người. Đời đã dạy ta mà để cho ta thức, thì ta mới sử dụng được thực chất sáng suốt của chính ta và hướng độ những tâm linh mê muội trở về sáng suốt.

Đó là nhiệm vụ của những người đã phát đại nguyện muốn làm một Chiến Sĩ Tình Thương và Đạo Đức. Phải chấp nhận học nhẫn, học hòa để thực thi một công tác tốt đẹp của Thượng Đế đã ân ban. [28:56] Bất cứ ở ngõ ngách nào, bất cứ ở giờ phút nào, chúng ta cũng thấy có nhiệm vụ đóng góp, có nhiệm vụ phải thực hiện tình thương và đạo đức. Ngay trong gia cang của các bạn luôn luôn có sự phê phán, kích động và phản động! Các bạn phải niềm nở, học nhẫn, học hoà thanh tịnh để chiếu rọi: bạn là bóng đèn chiếu rọi cho những người khác tự đi.

Muốn tạo thành một bóng đèn thì phải trở về thanh tịnh. Mà thanh tịnh chấn động lực vô cùng siêu diệu mới chiếu hóa được đối phương, mới dìu tiến được đối phương. Giờ đây chúng ta ngồi nhắm mắt tu thiền chúng ta cảm thấy sự nhẹ nhàng hòa ái tương thân, biết mình biết người; cảm thức sự sai lầm của chính chúng ta, rồi chúng ta mới buông bỏ nó.

Nếu chúng ta không biết ta là sai lầm, ta là ngu muội; ta đâu có chịu từ bỏ nó, vì ta thấy rằng, “Không có nó thì tui không sống được!” Nhưng mà, “Ngày hôm nay tui đã ý thức được rồi, không có nó tui lại dễ sống hơn, tui dễ tiến hóa hơn; cho nên tui phải lập hạnh hy sinh tánh hư tật xấu đó không còn với tui nữa!” Phải hiếu, phải hiền ở thế gian. [30:31] Hiếu thảo với cha mẹ mới thấy tội lỗi của chúng ta: miếng gương lành chiếu cho chúng ta thấy sự dơ dáy trên nội bộ mặt của chúng ta, thì chúng ta mới cảm nhận tâm chúng ta vẫn còn ô trược.

Cho nên, các bạn nhắm mắt thiền là đang “Xem trong miếng kính đó coi những gì tui đã sai lầm? Tại sao tui tăm tối như thế này? Ngày qua ngày tui tu học!” Lúc đó các bạn mới nhóe được một chút sáng. Mà khi nhóe ra một chút sáng rồi, đó là ân phước của Bề Trên đã ân độ cho chúng ta; chúng ta mới giữ lấy niềm tin, và xây dựng niềm tin không ngừng nghỉ:minh định sáng suốt, tiến hóa trong thanh tịnh, cởi mở, và luôn luôn cảm nhận sự eo hẹp của tâm thức chúng ta.

Chúng ta phải mở, phải phán, nhiều tầng lớp cửa bất chánh, chúng ta phải dẹp; phải mở, phải đón luồn thanh quang điển lành chiếu rọi vào trong tâm thức của chúng ta. Chúng ta phải chấp nhận học, mới là tiến; còn nếu chúng ta không học, không bao giờ tiến.

Học những gì? [32:15] Thượng Đế đã gửi chúng ta đây xuống thế gian này để học Kinh Vô Tự; mà Kinh Vô Tự, không thiền giác, làm sao minh kinh? Người phàm mắt thịt đọc kinh sách, lý luận, cũng cảm nhận sự lý luận sai của chính mình.

Mà chúng ta thiền giác, không còn lý luận: những âm thinh phàm trần, nhưng mà tâm thức của chúng ta lại cảm nhận dồi dào hơn: “Đêm nay tui thiền, tui cảm thấy thanh nhẹ; đêm mai tui thiền, tui thấy nặng trược; tui thấy sự sai lầm của chính tui! Trước đây một giờ, tui cảm thấy thanh nhẹ; mà bây giờ tui lại cảm thấy nặng! Tuy rằng tui nói rằng tui đã tu 10 năm,20 năm, nhưng mà tại sao tui cảm thấy sự nặng đó?”

Chúng ta đã thấy rõ Thanh Điển có phóng có thâu, có lên có xuống, mà để thử xây dựng cho luồng điển được tròn trịa và tiến hóa mãi mãi; cho nên bắt buộc, sau khi Thanh là chúng ta phải nhập vào khối Trược, để kiểm điểm khả năng dũng chí còn, hay là không? Nếu khả năng dũng chí mà yếu hèn, thì bị vấp ngã và quên Thanh Điển! [34:00]

Cho nên, người tu về Điển giới thì lập hai giới: một thanh, hai trược; thanh, trược phân minh; âm, dương phân minh;sanh, khắc phân minh, thì lúc đó chúng ta mới nắm được chìa khóa mở cửa mà đi!

Cho nên, muốn được quân bình, phải học toàn khoa! Mà toàn khoa ở đâu? Không thấy sách vở, không thấy gì hết, cứ kêu nhắm mắt ngồi thiền mà học được toàn khoa?

Những người có ý chí tu học, càng ngày càng thiền càng thấy sự thay đổi trong tâm thức, và sự nhanh nhẹ khác thường trong tâm thức, rõ rệt! Mà chính hành giả tự cảm nhận, mà thôi.

Ở thế gian luôn luôn đòi hỏi bằng chứng, nhưng mà trình độ không có để xét bằng chứng. Người mới tu luôn luôn đòi hỏi bằng chứng, bằng chứng; thì chúng ta thấy rõ thế gian người gạt người rất nhiều. Cho nên, chúng ta chủ trương tự tu, tự tiến, tự hành; đạt một li hay một li, đạt một tấc hay một tấc, không nói chuyện ảo tưởng không đến! Mà chính chúng ta đã thực hành đã đạt, chúng ta mới diễn tả một phần, vì không bao giờ diễn tả hết được.

Những các bạn ở đây, trong giờ phút thiêng liêng đã thấy: thấy cảnh này, thấy cảnh nọ; làm sao các bạn kể hết được? Kể cả cảnh trần gian mắt phàm, mở mắt, các bạn lái xe đi một đoạn đường, về, kể lại cũng không hết; đừng có nói đây đi lên Thiên Đàng, làm sao kể cho hết? Giấy mực nào có thể chép cho hết một giây xuất hồn của các bạn? Các bạn, sự cảm nhận đó, không thể tả hết!

Cho nên, thế gian văn chương hạn hẹp, không có chỗ chứa; thì chúng ta chỉ có thiền, xuất ra, mới có thức tâm. Nếu không thiền, không bao giờ thức tâm và cảm nhận được sự quý giá của Bề Trên đã ân độ khi chúng ta thiền giác. [36:43]

Cho nên, huynh đệ tỉ muội của chúng ta lần lần xa lánh trường đời, và trở về với thực chất sẵn có của mỗi hành giả, để truy tầm chân lý, để sử dụng khả năng sẵn có của chính mình trong chu trình học hỏi không ngừng nghỉ, luôn luôn khai triển.

Vui thay và lành thay! Chúng ta lại cộng thêm được một giờ tu thiền với huynh đệ, tỉ muội giao cảm với nhau luồng Điển từ thanh tới trược, để tự hóa giải cảm thức, minh cảm cõi Siêu Nhiên, và ước nguyện trở về với thế giới bên kia là thế giới xa xưa của chính chúng ta!

Trong sự trầm lặng hành triển tự đạt, quý báu vô cùng, mới rõ tình thương của Thượng Đế đã ân ban cho chúng ta tràn đầy từ đầu tới chưn, và cả Càn Khôn Vũ Trụ việc làm vô cùng tốt đẹp! [38:13]

Ngày hôm nay, chúng ta bước vào thềm đại học của cả Càn Khôn Vũ Trụ, thì chúng ta mới cảm nhận: học viên của cả Càn Khôn Vũ Trụ phải gánh vác, phải học, mới thấy rõ sự văn minh của Thượng Đế: tâm thanh tịnh mà làm nhiều việc! Không phải trong sự ồn ào tranh chấp mà chuốc lấy sự thất bại.

Rồi đây các bạn sẽ chia tay, trở về, để thực hiện bài vay, trả của tình đời; tiếp tục trong con đường trả, vay; rồi khai triển tâm linh; mới thấy rằng chúng ta là con nợ của Càn Khôn Vũ Trụ, bây giờ mới thức giác được một chút. Phải cố gắng hết sức mình mới hoàn trả nổi cái nợ này!

Mà trả xong cái nợ này, thì chúng ta mới thấy rõ việc giải nghiệp là gì! Chỉ có tu nó mới giải được nghiệp!

Còn nếu không tu, thì cái tâm bệnh luôn luôn tràn lan, vì uống nhầm thuốc, ăn nhầm trái cây, là trong tranh chấp sân si! Chúng ta sẽ không ăn những quả xấu đó, và trở về hưởng những gì có thể hỗ trợ cho chúng ta đời đời tiến hóa ở tương lai. [40:13] Cho nên, chúng ta mới cảm nhận được những sự sắp đặt của Bề Trên, của Trời, Đất đã dự trù rất tinh vi và hướng độ cho chúng ta tiến, tùy khả năng sẵn có.

Khi chúng ta biết được tình thương của Thượng Đế, chúng ta biết được tình thương của người mẹ hiền tại thế, người cha yêu quý tại thế của chúng ta, chúng ta không bao giờ xa Người nữa! Đó là giây phút chúng ta được sống vinh quang trở về với Nguồn Cội!

Cho nên, sự hiếu hiền được kêu gọi mãi mãi: bất cứ tôn giáo nào, phải biết thương yêu và thấy công lao của cha mẹ, nhiên hậu mới thấy được công lao của Thượng Đế, mới thầy Trời, Phật đang lập hạnh hy sinh hướng độ chúng sanh mà để chúng sanh có cơ duyên để chuyển thân. [41:14] Ngày hôm nay chúng ta được hưởng điều này! Đời chúng ta cũng mang nợ, mà Đạo chúng ta cũng mang nợ! Trong cuộc hành hương, chúng ta phải nguyện trả cho hết. Đó là cái nghiệp của chính mọi tâm linh phải thực hành, phải dày công tu luyện mới đạt Pháp!

Không ai có thể ban cho các bạn, ngoài các bạn. Cho nên, các bạn phải cố gắng: giữ lấy mình và yêu quý cái thể xác này để hiểu rõ sự siêu diệu của Càn Khôn Vũ Trụ nằm trong cái nguyên lý cấu trúc tinh vi, để hướng độ chúng sanh: Đây là trường học, đây là bãi trường thi!

Cho nên các bạn có cơ hội dự trong kỳ Đại Hội này: chúng ta đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu; chúng ta thiền để tự giác, thiền để giải mê, thiền để cứu khổ, thiền để độ nhân!

Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các bạn ngày hôm nay. [42:50]


----
vovilibrary.net >>refresh...