19820313L2
GIẢNG TẠI TRẠI TỊ NẠN PALAWAN (1) – Cuốn A
Bạn đạo1: Trung tâm chúng ta hân hạnh đón tiếp bác sĩ Lương Sỹ Hằng, (nghe không rõ). Tháng vừa qua, trung tâm chúng ta lại được nhiều tặng phẩm do bác sỹ gởi tặng, thông qua cơ quan (nghe không rõ) cũng đã nhận thêm nhiều tặng phẩm giá trị khác do bác sĩ mang đến. Bác sĩ có nhã ý giúp đồng bào trị bệnh bằng phương pháp châm cứu. Bác sĩ đã tu theo phép Thiền và đã mở được quyền năng. Tối nay, bác sĩ sẽ gởi đến đồng bào chúng ta một món quà tinh thần còn quý giá nhiều hơn nữa qua bài nói chuyện với đề tài “Tình thương và đạo đức”. Đồng thời bác sĩ sẽ nói thêm về phương pháp Thiền Định để trị bệnh, để phát triển tâm linh, tu tâm, sửa tánh, không phân biệt tôn giáo. Bác sỹ Lương Sỹ Hằng trước đây sinh sống ở Sài Gòn. Bác sĩ tu theo phép Thiền Vô Vi trên 25 năm nay. Hằng tuần giảng thuyết về Thiền, tại (nghe không rõ) ở Sài Gòn, và châm cứu trị bệnh cho đồng bào.
Sau năm 1975, bác sĩ bị Cộng Sản bắt đi tù cải tạo 13 tháng để cướp đoạt nhà và tài sản. Với tình thương và đạo đức, Bác sĩ đã trị bệnh (nghe không rõ) cho các bạn tù. Sau khi được thả ra, bác sĩ về vùng kinh tế mới ở Long Xuyên. Sau đó dịch chuyển vào năm 1978. Sau 13 tháng tạm cư tại Phi Lục Tân, bác sĩ trị bệnh cho người (nghe không rõ) và vận động những vị này tài trợ cho chương trình giúp đỡ các trại tị nạn tại Phi
Năm 1979, bác sĩ được định cư tại Canada. Ở đây, hằng tuần, bác sĩ làm việc rất nhiều cho tha nhân. Mỗi đêm ngủ đủ 2 tiếng đồng hồ. Ban ngày, bác sĩ châm cứu thuyết giảng về Thiền và được các trường đại học ở Canada và Mỹ mời đến giảng về phương pháp Thiền [02:45]
Bác sĩ ăn rất ít, làm việc nhiều, năm nay đã 60 tuổi. Ngài da mặt hồng hào, trẻ trung, nhờ hiệu quả của phép trị bệnh và phép Thiền. Các trung tâm Thiền và các trường đại học ở Mỹ, Pháp, (nghe không rõ), Úc, Canada mời thuyết giảng. Mời bác sĩ thuyết giảng (nghe không rõ) về thiền cho trường đại học (nghe không rõ) ở Mỹ. Có nhiều người Canada và Mỹ đang học phép Thiền này, đa số họ là những người không phải đạo Phật mà gồm nhiều tôn giáo như Tin lành, Cơ đốc Phục Lâm, Công Giáo.
Thiền Định là một phương pháp rất hữu hiệu trong việc bảo vệ sức khỏe, từ từ sẽ trị lần các bệnh, tăng cường thể lực và quyền năng tâm linh, như thông minh hơn, tánh tình hòa dịu hơn để tự giải thoát trên con đường hướng thượng. Trong chuyến đi này, bác sĩ được một hành giả Thiền (nghe không rõ) tài trợ cho chương trình thuyết giảng tại Manila, giúp đỡ cho các trại tị nạn (nghe không rõ) và Palawan những tặng phẩm và tài chánh rất lớn.
Với mục đích được chỉ tên hội đồng đại diện và (nghe không rõ) tổ chức buổi nói chuyện tối nay. Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu bác sĩ Lương Sỹ Hằng và trân trọng kính mời bác sĩ [04:14]
Đức Thầy: Kính thưa đồng bào; hôm nay tui không ngờ được tái ngộ một lần nữa đông đảo nơi đây. Trước kia, quý vị chưa đến trú ngụ nơi đây. Tôi cũng đã làm việc, cộng tác với mấy dì phước tại đây để làm cho đồng bào chúng ta xoa dịu được nổi khổ, khi chúng ta đã quyết tâm rời bỏ nơi không thuận ý mà đi tìm một nơi sáng suốt xây dựng, lập lại trật tự cho chính mình. Chính tôi cũng ở trong trường hợp đó, tui đã nếm qua những cái mùi vị mà quý vị hiện tại đã và đang nếm.
Chúng tôi cũng đi nhưng mà không biết đi đâu. Trong lúc đi đó thì chúng ta cũng đồng một ý chí, thà chết hơn là sống, thì chỉ có Trời, Đất biết chúng ta mà thôi. Chúng ta muốn cống hiến tình thương và đạo đức cho đất nước, nhưng mà không có cơ hội. Quý vị đang ngồi đây cũng đã điêu luyện bởi xã hội, bởi thời đại và đã học qua những trường học danh tiếng tại thế giới cũng có, nước nhà cũng có để xây dựng, làm cho quốc gia chúng ta trở nên phồn thịnh. Nhưng vì tâm đức, tình thương và đạo đức, chúng ta bắt buộc phải giữ lấy phần sáng suốt chúng ta để một ngày nào hội tụ trở lộn lại tươi hơn, để xây dựng tốt đẹp hơn tình thương và đạo đức của Thượng Đế đã ân ban.
Mọi tôn giáo đã kêu gọi tâm linh tại thế, phải biết sự quý giá vô cùng bất diệt của Thượng Đế và đấng cha lành của vạn chúng sanh tại thế. Cho nên chúng ta còn nhiều cơ hội để phục sinh tâm hồn. Sức hồi sinh vô tận của chúng ta không có bao giờ có một ai có thể diệt được, ngoài chúng ta tự diệt mà thôi. [06:33]
Ngày hôm nay, quý vị không ngờ được tương ngộ với tôi. Và chúng ta cũng đồng không ngờ được ở trên mảnh đất tự do của quốc gia Phi Lục Tân. Đã đem ra tất cả những tình thương và đạo đức của một quốc gia tốt đẹp, cho chúng ta được có hơi thở tự do. Ngày hôm nay, tôi thiết tưởng rằng trong thâm tâm của quý vị cũng cảm ơn chánh phủ này rất nhiều. Người ta đã dành cho chúng ta một hơi thở tốt đẹp, hòa đồng để tìm một sự sống cho tương lai.
Rồi hỏi chúng ta đi rồi, chúng ta có bỏ người Việt Nam được không? Và chúng ta có quên ơn của người Phi đã đối đãi chúng ta không? Chắc chắn rằng dân tộc Việt Nam luôn luôn biết thờ cha kính mẹ, không bao giờ phản bội những đường lối đó. Chúng ta luôn luôn kính mến người và luôn luôn phục hưng những cái gì trong (nghe không rõ) của chính mình. Hạng nhứt là người Việt Nam trên mảnh đất eo hẹp, đã tu rất nhiều tôn giáo. Bất cứ tôn giáo nào, người Việt Nam cũng chịu nghiên cứu và học hỏi và tu.
Ước nguyện để giải thoát. Ước nguyện đem những gì tốt đẹp nhứt để cống hiến cho tất cả nhân loại chớ không phải riêng cho chúng ta. Cho nên Việt Nam có nhiều sấm, nhiều truyện, nhiều việc tu hành kì diệu, mà chính quý vị cũng mang ra để đẹp, rồi sẽ phổ biến đi 5 Châu.
Thì chúng ta thấy rằng, chúng ta đâu có khả năng mà đi lên đất liền như ngày hôm nay. Và chúng ta có kẻ đi Đức, người đi Mỹ, người đi Anh, làm sao chúng ta đặt được chân đến chỗ đó. Lúc nào chúng ta là giống dân bị đè bẹp, bị xâm lăng, bị đủ thứ, làm cho chúng ta ngộp thở không phát triển được. Nhưng mà rốt cuộc người tu mới thấy rõ rằng, sau sự ngộp thở, sau sự hiếp đáp đó, đã đem đến cho chúng ta một dũng chí tiến hóa vô cùng. Những quý vị đã quá 50, đã thấy rằng mảnh đất eo hẹp đó, biết bao nhiêu bài học mà chúng ta đã vượt qua với dũng chí, của tình thương huynh đệ và đạo đức sẵn có của ông bà của chúng ta, đã xây dựng cho chúng ta mấy ngàn năm văn hiến, để chúng ta có cơ hội hồi tưởng lại sự bất diệt của tâm linh [09:08]
Cho nên, ngày hôm nay, mỗi người đang đứng đây đều có phần hồn làm chủ thể xác chớ không phải thể xác làm chủ phần hồn. Quý vị ra đi giữa biển cả, quý vị đã cầu xin được đến mảnh đất liền bình an, ngày nay đã đạt được. Thì cái chuyện mà chúng ta tin đó, nó đã có một bàn tay huyền diệu, đã hướng độ cho chúng ta. Vậy phần tuổi còn lại của mọi người ở đây làm những gì? Cả thế giới hướng vể chúng ta, cứu độ chúng ta. Vậy chúng ta nên trở nên một người tốt hay là một người xấu. Chắc chắn quý vị trong nguyện niệm của quý vị muốn trở về một người tốt. Một người biết tu, biết đạo đức, xây dựng cho nhân loại ở tương lai để tiến tới vô cùng bất diệt theo lời kêu gọi của mọi tôn giáo tại thế. Phần hồn của chúng ta là bất diệt, chúng ta đương sinh tại thế và đương được cơ hội học hỏi, cơ hội học hỏi từ bài này đến bài nọ.
Mọi người có gia đình, làm vợ, làm chồng cũng là bài học, làm con cũng là bài học đang tiến hóa, mỗi người đang tiến hóa, chớ không phải là bước vào tiên cảnh mới được tiến hóa. Nhưng mà chúng ta vì hoàn cảnh, học nhẫn để tiến, chúng ta đã và đang tiến. Quý vị đã và đang tiến. Quý vị đã vượt qua bất cứ trở ngại nào, quý vị đã tự thức rằng, sức hồi sinh của quý vị là vô cùng bất diệt, rõ ràng trong tâm thức của quý vị. Thấy chết nhưng mà vẫn sống rồi nhiều người giành quyền thế, thấy sống rồi đây họ sẽ chết, vì họ chưa hiểu hướng thượng là gì? Hòa giải tiến hóa tới vô cùng là gì? Họ ôm lấy sự eo hẹp rồi một ngày nào đó sẽ không còn nữa. [10:57]
Cho nên chúng ta phải yên tâm khi chúng ta đến đây. Chúng ta mới thấy rõ có bàn tay của Thượng Đế đã ân ban chúng ta, đem lại sự công bằng cho mọi người rõ ràng, đồng sống trong nhịp thở của Thượng Đế, hít vô và thở ra, dù kẻ giàu đến người nghèo đi nữa cũng dụng chân lý của Trời, Đất để mà sanh tồn.
Chúng ta mỗi người có điều đó không? Tin chắc rằng, quý vị đã nhìn nhận mỗi người được cơ hội hít vô và thở ra. Và chúng ta đi bằng 2 chân, chúng ta hướng thượng thì chúng ta có thể tiến hóa đến Thần Thánh, Tiên, Phật. Mà nếu chúng ta hướng hạ, thì chúng ta sẽ trở nên thú vật 4 chân trước mắt. Mà thú vật không biết tiến hóa lên con người thì sẽ biến con rắn, con trùng, chậm tiến hơn nữa.
Trước mắt quý vị đã có bài học, có câu hỏi, có câu trả lời, mà thâm tâm quý vị biết được phần hồn là vô cùng. Phần hồn là chủ của thể xác, thì quý vị không còn sự đau khổ nữa. Quý vị sống tại thế gian chỉ biết học hỏi và tiến hóa mà thôi, không có bị chèn ép nữa. Bởi vì nguyên lý của Trời, Đất sanh tồn trong định luật Sanh, Lão, Bệnh, Tử. Mỗi người đồng hưởng và đồng học và đồng tiến, đều giới hạn trong thể xác con người, chớ không có nói rằng tui là sức mạnh hơn người kia, rồi tui sẽ quật ngã tất cả mọi người. Ý chí quý vị nghĩ được nhưng mà việc làm không làm được
Bao nhiêu chế độ tại mảnh đất nhỏ hẹp của chúng ta đều thất bại, không có sự thành công, chưa biết cách mạng bản thân làm sao cách mạng quần chúng. Cho nên chúng ta người tu. Mỗi người biết tu là tự làm cách mạng lấy mình, lập lại trật tự lấy mình thì chúng ta thấy sống của cộng đồng, tất cả nhân loại của chúng ta không phải sống với số người eo hẹp, ích kỷ.
Cho nên quý vị ra đến đây là quý vị trở nên một đường lối quốc tế rõ ràng và quý vị đã hưởng qua những sự khổ tại thế gian. Thì đương nhiên, sau cái khổ là nó đạt tới cái gì? Sẽ đạt sự sung sướng. Thức tâm là sung sướng. Mà sung sướng mà không thức tâm, không biết mình ở đâu đến đây rồi sẽ về đâu là mang lấy sự khổ mà thôi, rốt cuộc không thoát được [13:13]
Cho nên, chúng ta đã đi qua giai đoạn thử thách, từ có của, tiêu diệt không còn gì. Và từ thể xác này chúng ta không còn nghĩ tới nữa, chúng ta sẽ đến sự trường tồn bất diệt của phần hồn. Thành ra hôm nay, tui đến đây, không ngoài tình thương và đạo đức của Bề Trên đã ân ban cho tôi và tôi có cơ hội đến đây tái ngộ tất cả mọi người tại đây, trong lòng tôi rất phấn khởi và cảm ơn Thượng Đế đã ân ban tình thương sáng suốt, hào quang vô cùng của Ngài đã chiếu diệu trong nội tâm của mọi người. Sẵn đây, tôi có làm một bài thơ để gởi đến quý vị: [13:56]
“Palawan tái ngộ không ngờ
Tình thương huynh đệ thiên cơ chiếu hòa
Cùng chung tiến bước chung nhà
Cha Trời, mẹ Đất tạo hòa thương yêu
Phân ra giáo phái nhiều điều
Chung quy cùng một lý siêu của Trời
Tâm hồn thể xác khó rời
Học minh đời đạo,(mà) học lời chân ngôn
Biển thanh nguyên lý sanh tồn
Trong ta có cảnh ôn tồn dựng xây” [14:25]
Mỗi người ở thế gian đều có nhân điện, nếu không có điện thì quý vị làm sao thuyết giảng được, nói chuyện được, cãi cọ được. Đó là phải nhìn nhận, chúng ta có nhân điện ở bên trong.
“Bề trên sáng suốt là Thầy
Thương yêu vô tận dựng xây đạo đời
Đông, Xuân, Thu, Hạ tứ thời
Hòa tan nóng lạnh do Trời ân ban
Từ đời qua đạo chuyển sang
Sửa mình tiến hóa mới an tâm hồn
Từ từ xa lánh ác ôn
Trở về thanh tịnh tránh dồn dập tâm
Hòa cùng thiên địa tiếng thầm
Gieo mầm tâm đạo tự hành tiến lên
Càn Khôn Vũ Trụ vững bền
Thời ta sáng suốt chẳng quên cha Trời
Nhà thời giữ lấy thanh lời
Chùa chiền cũng vậy chẳng rời tự tu
Tham thiền dẹp loạn tránh ngu
Tâm bình sáng suốt dẹp mù, dẹp mê
Càn Khôn Vũ Trụ tương kề
Trong ta tứ đại muôn bề giải thông
Nước, Lửa, Gió, Đất hóa công
Chỉ không thanh trược rõ lòng trời cao
Thế gian chuyển hóa muôn màu
Quy hồn đại định kết tàu về quê
Biết mình quý trọng chẳng chê
Quy không thức tánh hướng về nguồn căn” [15:52]
Chứng ta tới đây bởi chữ “Nhứt Không”, vạn sự khởi đầu bởi Nhứt Không. Ta đến với bàn tay không rồi phải về với bàn tay không. Đó là nguồn căn của chúng ta.
“ Mỗi người phải lãnh một phần
Sửa mình tiến hóa, mở tầm cảm giao
Thực hành càng học càng giàu
Tâm linh sáng suốt, trước sau vui hòa
Con trời chỉ có một cha
Con đời chia rẽ phân ra nhiều đường”
Ở thế gian là vậy
“Tạo thành mưa nắng với sương
Thương yêu chẳng có tạo đường đấu tranh
Chẳng còn dìu tiếng em anh
Giành ăn giựt cướp (mà) trở thành bất nhơn
Trong lòng tăm tối giận hờn
Tự mình tạo bệnh quên ơn Phật, Trời
Anh hùng danh hiệu ở đời
Tâm là ma quỷ, rước lời khắp chơn
Sống kèn, sống trống, mua đờn.
Ác rồi cũng vậy, vẫn rền tối tăm
Tu thiền phải rõ phải chăm
Phục hồi trật tự mở tầm cảm giao
Rõ mình rõ họ đuôi đầu
Bánh xe tiến hóa chẳng chầu chực ta
Tự mình khai triển tự hòa
Chùa là ngoại cảnh, ta là chùa tâm” [17:10]
Nếu biết trọng cái chùa phải đem cái chùa vào tâm mới được. Còn nếu trọng cái chùa mà không rõ cái chùa trong tâm đó thì ở trong chùa cũng là vô hiệu lực.
“Bình tâm sáng suốt tự tầm
Vui hòa muôn loại chớ lầm ngoại lai
Tu cho thanh tịnh mới tài
Phá mê phá chấp chờ ngày thăng hoa
Chẳng còn loạn động ta bà
Quy hồi quy vía mới là người ngoan
Lý kia dọn sẵn mở đàng
Giúp người tiến hóa chàng nàng chờ ai
Cầu xin miệng niệm hoài hoài
Không tu sao tiến lấy ai giúp mình
Thở than than thở cực hình
Tình thương sẵn có sao mình không xây
Có qua bể khổ hằng ngày
Sống trong lãnh vực tự đày tâm thân
Lắm khi điên đảo chẳng cần
Liều mình tạo khổ khó lòng đến nơi
Luật sanh trật tự của trởi
Giúp người không giúp, giúp lời dã tâm
Càng tu lại thấy mình lầm
Gạt mình không biết (mà) cứ tầm giả chơn”
Cứ chê với khen thì tu không được [18:23]
“Thân ta có sẵn muôn đường
Hướng về thanh nhẹ tự lường tự đi
Lời vàng đánh thức nhớ ghi
Thực hành là chánh tâm thì mới an
Đổi thay thay đổi nhiều màn
Tâm hành tiến triển thiêng đàng cứ đi”
Kính bái, Lương Sỹ Hằng [18:42]
Bài thơ này, ngày mai là ngày tui sẽ rời khỏi nơi đây, sẽ tạm xa quý vị, và tin chắc rằng tui cũng sẽ gặp quý vị ở khắp các nơi trên thế giới. Theo trong cái hành trình diễn thuyết các nơi, tui sẽ có mặt và sẽ tương ngộ với quý vị một ngày nào chưa biết trước. Nhưng mà chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau.
Cho nên, cái môn Thiền hiện tại, nhiều người cũng muốn thực hành. Để chi? Để trước hết mình đạt tới sức khỏe. Bây giờ, chúng ta ra đây, tâm hồn bất ổn, xa quê hương, xa những người thân thì làm thế nào để cho chúng ta có cơ hội lập lại trật tự cho chính mình, thì mượn cái phương pháp Thiền, tạm quý vị ở đây và thực hành cái phương pháp Thiền này, tui thấy rằng quý vị sẽ đạt được sức khỏe, rồi tự làm cho tâm hồn mình ổn định, mới thấy rõ sự sai lầm của chính mình, thì lúc đó, mình càng sửa lại càng tiến, càng sửa càng minh. Mình tới xứ người, mình thanh tịnh, thì lúc nào mình cũng là người học hỏi, đi trước, xây dựng tình thương và mình phải trả ơn cho mọi người. [20:06]
Các nước đã hỗ trợ cho chúng ta được đến ở đó, chúng ta kể là tạm trú. Một ngày nào đó rồi chúng ta sẽ trở về quê hương. Chúng ta phải học hỏi những cái chuyện hay hơn, thích đáng hơn, tốt đẹp hơn để xây dựng đóng góp cho thiên hạ cũng như cho xứ sở của chúng ta ở tương lai.
Bởi vì nước Việt Nam, người Việt Nam nó có khả năng xây dựng cho xứ sở của chính mình. Chúng ta đã tu học rất nhiều nơi mảnh đất eo hẹp đó, rồi một ngày nào chúng ta sẽ học hơn nữa. Chúng ta sẽ xây dựng, chúng ta sẽ đóng góp, Chúng ta ý thức rõ là chúng ta con một cha, một nguồn gốc, một thanh khí hít thở chung sống hiện tại, không có người nào có thể từ chối cái quyền năng của Thượng Đế ân ban cho mọi tâm thức.
Cho nên chúng ta phải nhìn nhận và chúng ta phải tự tiến, tự tu, tự hành, vì chúng ta có cơ hội làm con người là rất ít. Cho nên chúng ta phải mượn cái cơ hội này để xây dựng, để tiến hóa tới vô cùng. Vì chúng ta đã khổ nhiều, chúng ta đã học bài rất nhiều, chúng ta đã học trong cái sự thay đổi của thiên cơ là dự trong đại học cả Càn Khôn Vũ Trụ.
Học khổ rồi quý vị đi tới xứ người thì cũng ở trong cái khổ. Tiếng nói không có hòa đồng được cũng phải cố gắng học cho biết. Rồi lần lần đó, chúng ta sẽ trao đổi cái văn minh của họ. Và cái văn minh của chúng ta đã được xây dựng trong cái khổ, chúng ta lại phổ biến được cái đạo đức.
Chúng ta đã được tình thương của các nước trên thế giới ủng hộ chúng ta, giúp đỡ chúng ta. Chúng ta phải học và chúng ta thực hiện cái đạo đức sẵn có của quê nhà, để xây dựng từ mấy nghìn năm nay. Mẹ không bao giờ bỏ con, cha không có bao giờ bỏ con, mà con không bao giờ bỏ cha, là nguyên lý của người Việt Nam, luôn luôn tha thiết quý yêu gia đình. Cho nên chúng ta vì gia đình, có nhiều vị vì gia đình mà mạo hiểm ra đi, để mong một ngày nào đó, cứu giúp cho gia đình được thoát khỏi tai nạn, thì chúng ta quý gia đình, chúng ta quý người thân, quý đất nước, chớ không có bao giờ từ chối. Cho nên chúng ta có cơ hội đến xứ người, chúng ta sẽ thực hiện tốt hơn.
Cho nên người Việt Nam trên thế giới bây giờ học hỏi rất giỏi, thi đậu rất khá cao, đâu đâu cũng có tiếng khen và thấy rõ. Vì sao? Vì người khổ, người muốn đóng góp cho tương lai, cho nhân loại để đền ơn tất cả tình thương và đạo đức của các nước của Liên Hiệp Quốc đã ân ban cho chúng ta. Thì bây giờ, chúng ta phải làm sao cho xứng đáng để đền đáp lại cái công ơn đó. Nhiên hậu chúng ta mới thực hiện được một cái gương lành, lúc đó chúng ta phục quốc mấy hồi, xây dựng trở lại quê hương, xứ sở mấy hồi. Rốt cuộc chỉ có tình thương và đạo đức là khí giới sắc bén nhứt của Thượng Đế, lúc nào nó cũng khôi phục, chớ không bao giờ bị tiêu diệt. [23:17]
Quý vị đừng lầm rằng tình thương và đạo đức sẽ bị tiêu diệt. Không có đâu!. Lúc nào nó cũng khôi phục, nó cũng sống động trong tâm hồn của chúng ta. Khi quý vị tu, mà nó mở được huệ tâm nhãn rồi, quý vị mới thấy thiên cơ đã lo rất chu đáo cho chúng sanh. Mỗi người đều học bài rõ ràng, học bài và bắt buộc phải trả bài, chính đó là người Việt Nam.
Người Việt Nam học bài và trả bài. Cho nên, nhiều cậu bé hiện tại ra đây, không cha không mẹ nhưng lòng vẫn cố gắng tranh sự sống trong lẽ sống hiện hành. Rồi đây, rồi học hỏi, càng ngày càng minh tâm kiến tánh. Nếu tu sớm thì sẽ được thức sớm để cho ông bà, cha mẹ chúng ta được an lành vì chúng ta sống trong trật tự của đại tự nhiên. Mỗi người mang cái thể xác tứ đại: Nước, Lửa, Gió, Đất, mà sống không đúng theo trật tự của đại tự nhiên là tự hủy lấy mình mà thôi.
Nhân dịp hôm nay, tôi thấy quý vị cũng đã đọc qua những cái phương pháp công phu Thiền của chúng tôi. Tiện đây có những gì thắc mắc thì quý vị cứ việc lên đây đàm đạo với chúng tôi để nghiên cứu cho nó rõ ràng. Chúng ta cần thực hành cấp tốc để cho kịp sự xây dựng tương lai cho đất nước, cho phần hồn của chính mình và đóng góp cho tất cả nhân loại ở tương lai. Đó là nhiệm vụ người Việt Nam đau khổ thực hiện tình thương và đạo đức.
Thì tiện đây, quý vị nào có những gì thắc mắc, xin cho tôi biết. Tôi sẽ phúc đáp tùy theo khả năng sẵn có của tôi. (vỗ tay)
Bạn đạo2: Có một câu hỏi bác sĩ (nghe không rõ): gần đây, một số báo nói về những hành tinh nằm trên một đường thẳng với mặt trời ngoài địa cầu. Người ta dự đoán, có những biến cố hoặc thiên tai tại Thái Bình Dương, Los Angleles, rồi biển (nghe không rõ), cho độc giả cho biết thế nào? [25:47]
Đức Thầy: Cái đó là cái phần, khi mà chúng ta tin Thượng Đế thì rốt cuộc cũng là Ngài nắm quyền thôi, chớ không phải người thế gian có thể nắm quyền được! Cho nên, những tiên tri, nói đi nói lại bao nhiêu chuyện năm nay, bao nhiêu ngàn năm nay không có người nào trúng. Và đến giờ phút cuối cùng mới thấy, cũng như đánh phé, lật tẩy đó thì biết. Đó, nếu mà một người tiên đoán, biết được thời cuộc và nói rõ như vậy đó thì Thượng Đế không có ghế mà ngồi, (nghe không rõ) mất chức Thượng Đế luôn.
Cho nên, cái gì nó cũng phải có đầu. Ở thế gian chúng ta thấy con rắn cũng có đầu; con ruồi cũng có đầu; thì bây giờ Càn Khôn Vũ Trụ có đầu hay là không? Cho nên, đạo thì chúng ta tin có Thượng Đế thì Thượng Đế Ngài nắm cái quyền đó. Cho nên, quý vị không có nên lo cái chuyện rằng sắp tận thế của mình! Của thể xác này không lo, mà lo cái chuyện ở bên ngoài; rồi để nói đi nói lại, nói đi nói lại rồi tạo ra một cái thời cuộc bấn loạn cho nội tâm cho mọi người và không có tiến hóa nổi. Thì tôi thấy rằng chuyện đó không phải của một người suy nghĩ nhưng mà chuyện đó rốt cuộc là của Thượng Đế. Cho nên quý vị nên tin Thượng Đế và để yên cho việc đó người ta làm về thiên cơ xoay chuyển. Đó là một cuộc báo hiệu cho toàn cầu sẽ thay đổi mà thôi. Nhưng mà chúng ta không biết cặn kẽ ngày giờ, toàn cầu sẽ thay đổi về tâm linh để tiến hóa. Cho nên, cái thời cuộc chung chớ không phải riêng của một nước. [27:26]
Bạn đạo1: Quý vị nào có gì hỏi tiếp? Kính thưa quý bạn đạo, có những thắc mắc về vũ trụ quan và nhân sinh quan, thì xin quý vị lên đây để (nghe không rõ)
Đức Thầy: Tất cả những thắc mắc, chúng ta có thể trao đổi để nghiên cứu và đóng góp cho mọi người ở tương lai.
Bạn đạo3: Kính thưa bác sĩ; có một số đồng bào chưa biết rõ về phương pháp thiền, kính xin bác sĩ giải đáp dùm?
Đức Thầy: Thì cái phương pháp Thiển của chúng tôi là để làm ổn định bộ óc và gia tăng chấn động lực của bộ đầu; rồi làm khai thông ngũ tạng. Cũng như hằng ngày quý vị ở đây, là trong cái cảnh động loạn của ngoại cảnh, thì bây giờ mình phải làm sao ổn định thần kinh của chúng ta và khai thông ngũ tạng của chúng ta để chúng ta được sức khỏe.
Quý vị thấy, sống, cái hơi thở của con người là quan trọng; nhưng mà chúng ta mất cái tinh khí: lo âu làm cho cái thận thủy của chúng ta càng ngày càng kém, động loạn; thần kinh càng yếu thì cái nhân sinh quan của chúng ta không có được trụ hóa, sáng suốt; thành ra, nghe đâu cũng sợ, nghe đâu người ta ăn hiếp, người ta hù mình cũng ngán; là vì mình không có trụ tâm, mà thôi.
Cho nên cái phương pháp thiền này sẽ giúp cho quý vị trụ tâm, vì cái pháp Soi Hồn là chấn chỉnh tất cả những sự thần kinh của bộ đầu, tất cả những dây, sợi thần kinh của bộ đầu để cho nó tập trung cái bộ đầu, chấn động lực càng ngày càng gia tăng. Thì sự sáng suốt sẽ càng gia tăng. Còn cái phương pháp làm Pháp Luân của chúng tôi làm cho ngũ tạng quý vị được khai thông, nó lập lại trật tự và để tiến tới những vị trong thâm tâm của quý vị kính yêu thì quý vị sẽ tiến tới, cũng như đạo nào cũng có thể thực hiện được vì lập lại trật tự của thể xác để cho phần hồn cư ngụ và tiến hóa, phải sửa thức sẵn có của chính mình. [30:15]
Cái phương pháp công phu của chúng tôi bất cứ tôn giáo nào cũng thực hiện, bởi tôn giáo nào cũng mong được có sức khỏe, và đem cống hiến cái phần sáng suốt của chính mình cho mọi người. Thì phải làm thế nào cho chúng ta có sức khỏe. Như tôi, trước kia đầu óc cũng không có khỏe, nhưng mà sau này tôi tu rồi, mới thấy con người nó càng ngày càng sáng suốt, và huệ nó càng ngày càng mở thêm. Rồi mới thấy rằng cái chuyện mình lo âu bao đồng, không đúng. Nhưng mà cái chuyện mình trở về với chính mình, tìm ra mình là ai? Ở đâu đến đây rồi sẽ về đâu? Tại sao tôi làm con người mà khổ như thế này. Nhưng mà không biết giá trị của khổ là gì? [31:00]
Ngày nay, tôi nói cho quý vị rõ rằng cái khổ của chúng ta là chúng ta đã dự vào trong trường học, của đại học Càn Khôn Vũ Trụ. Cho nên, khi mà chúng ta hiểu đây là bài học thì không có cái gì thắc mắc và đem lại cái sự thanh nhẹ và sáng suốt cho quý vị. Cho nên, còn cái phương pháp công phu này là đã làm cho quý vị cơ thể được an hòa và hòa đồng với thanh khí của hiện tại. Mùa nóng thích hợp với mùa nóng. Mùa lạnh thích hợp với mùa lạnh. Bất cứ nơi nào cũng được phát triển hết thảy.
Cho nên nó hữu ích vô cùng cho cơ tạng. Tui năm nay 60 tuổi. Nhưng mà đi đây đi đó, làm việc, ăn ít, làm nhiều nhưng mà vẫn giữ được sức khỏe. Thì quý vị cũng có thấy rõ, mà những người ở trong trại này cũng có thể thực hiện. Thì quý vị cũng thấy rõ rằng, những người đó đã đạt những cái gì và được thanh nhẹ ở chỗ nào? Khỏe mạnh ở chỗ nào? Đó, rồi từ từ quý vị nghiên cứu, cái đó là chuyện hữu ích cho cá nhân mình, nếu mà chúng ta không chịu học, thì chúng ta bỏ dở cơ hội và không có ai lo mình bằng mình tự lo mình.
Hồi nào giờ quý vị lo cho chồng, cho con, lo cho vợ, cho con. Lo công chuyện bên ngoài không mà quên lo cho mình. Cho nên, bệnh do tánh sanh. Thì cái tánh chúng ta Tham, Sân, Si, Buồn, Tủi thì nó sanh ra bệnh này, bệnh kia, bệnh nọ. Mà chúng ta hòa đồng và vui vẻ, thì nó đâu có sinh ra được cái gì đâu. Thấy không?
Con người nó tươi tắn, ăn ngon ngủ yên, đâu còn bệnh. Nhưng mà ăn không được, ngủ không được. Đó mới là sanh bệnh. Cho nên, nhiều vị ra đây, ăn không ngon, ngủ không yên. Đó là nó đã bệnh rồi. Vì sự lo âu, ngồi ở đây mà lo cho người ở nhà. Nhưng mà lo sao được? Muốn lo cho người ở nhà phải lo trật tự cho chính mình, lo sức khỏe cho chính mình. Muốn yêu đời phải biết yêu mình. Mà không biết yêu mình đó thì không có cái chuyện yêu đời.[32:56]
Mình yêu mình là xây dựng cho mình có trật tự càng ngày càng khỏe mạnh, tốt, mới đem cái ảnh hưởng cho mọi người, còn không biết yêu mình mà yêu đời sao được? À! Cứ lo chuyện ngoài thì bệnh hoạn hoài, cái đời nó chán rồi làm sao. Muốn yêu đời phải yêu minh, ảnh hưởng người khác. Còn yêu đạo đó, phải biết cái phần hồn của chúng ta. Nguồn gốc, nguồn cội của chúng ta ở đâu đến đây? Do đâu mà giáng sanh xuống thế gian? Do hào quang vô cùng tận của Thượng Đế rút ra chúng ta xuống đây.
Cho nên chúng ta mỗi người, Mắt, Mũi, Tai, Miệng nhưng mà khác nhau. Mỗi người có tâm thức khác nhau, không có ai thua ai hết, con nít nó cũng không có thua người lớn, phải mỗi tâm thức đều vô cùng không?
Không có ai thua ai hết. Cho nên chúng ta hiểu nguồn gốc, nguyên lai của chính chúng ta. Chúng ta mới chịu lập lại trật tự để hòa đồng với cả Càn Khôn Vũ Trụ. Cái thể xác chúng ta có Nước, Lửa, Gió, Đất, có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đầy đủ. Có Tim, Gan, Tỳ, Phế, Thận. Ai làm chủ? Ý chí của quý vị làm chủ [34:04]
Quý vị ở nhà, đem đến đây ngồi thì chút nữa đem nó đi về, phải ý chí của quý vị không? Ý chí là sự sáng suốt. Sự sáng suốt đó là vô cùng, không ai gạt quý vị được. Nếu quý vị được biết nguyên lai, bổn tánh của quý vị thì quý vị sung sướng vô cùng. Quý vị cần sống hòa đồng, quý vị sống với Thượng Đế, sống với cả Càn Khôn Vũ Trụ, quý vị đâu có bỏ Càn Khôn Vũ Trụ được. Nếu quý vị nói quý vị giỏi thì cứ chun vô trong cái khạp, đậy lại một chặp còn sống không? Sống không nổi.
Trong cái khạp có cái gì?Chúng ta bỏ cái đại tự nhiên để chúng ta sống có được không? Không. Đương nhiên chúng ta phải hòa đồng với đại tự nhiên và chúng ta từ mọi trạng thái mà có. Chúng ta phải hòa tan với mọi trạng thái mới là định.
Nhiều người tu, nói tui tu tui không được làm cái này, tui không được làm cái kia, không được làm cái nọ. Đó, (nghe không rõ)tịnh đó. Khi chúng ta tu, tập trung được luồng điển rồi, luồng điển của chúng ta hòa tan với mọi luồng điển, thì chúng ta mới là định. Còn chúng ta tu mà còn chấp, không bao giờ định. Chấp cái đám này là ma quỷ, đám kia là thần thánh phải theo, rốt cuộc là tự gạt mình mà thôi.
Chớ có thanh thì phải có trược, Mà muốn biết chân lý thì biết thanh với trược một lượt, mới là biết chân lý. Tối với sáng một lượt, mới biết chân lý. Sanh với tử một lượt, mới biết chân lý. Trong sanh có tử, trong tử có sanh, luân hồi tiến hóa vô cùng, rất rõ ràng. [35:35]
Cho nên, khoa học ngày nay, tui đã nói rằng, chế ra thuốc để giết người. Nhưng mà bình thường con ruồi cũng còn hoài, giết không hết. Nó là vô cùng tận. Hỏi chớ chúng ta làm sao giết hết được. Ai giết hết được phần hồn. Cho nên không có tôn giáo nào mà không chấp nhận có phần hồn. Có phần hồn người ta mới tu. Có phần hồn người ta mới thanh tịnh, để đạt tới một niêm tin sáng suốt hơn. Cho nên chúng ta cũng là đấng vô cùng của Tiểu Thiên Địa này. Khi mình ý thức được thì mình học càng mau và càng tiến.
Cho nên, cái thức hòa đồng và cái thức hồi sinh, mọi người đều có, Mọi người đều sẵn có. Cho nên chúng ta từ mọi trạng thái mà có, thì chúng ta phải hòa tan với mọi trạng thái mới định được. Chớ ngồi một đống đó, định không có.
Ban đầu quý vị tu theo phương pháp Thiền, rồi Thiền này kia kia nọ, đâu đó nó ổn định rồi. Lúc đó quý vị thấy bộ đầu có điển xuất sắc xuất ra. Ngồi ở đây mà quý vị có thể hòa đồng các nơi. Thì lúc đó quý vị thấy ổn định, mới thấy điển là chủ thể, không phải cái thể là chủ điển.
À! Nếu mà quý vị không có điển,làm sao nói năn được. Mà cái điển đó do đâu tạo ra trong cái thể xác này? Có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Còn ai điều khiển cái đó? Cái xác. Thì cặp mắt của quý vị, dòm để chi? Để thức tâm. Nói để chi? Để thức tâm. Nghe để chi? Để thức tâm. Ngửi để chi? Để thức tâm. Trong cái thối có thơm. Trong cái thơm có thối. Tại sao trong cái thối là thối mà trong thối có thơm? Hỏi cây trái quý vị đang ăn đây có phải do chất phân mà nó tạo thành không? Trong thối có thơm, nó từ đó đi lên chớ đâu. [37:29]
Mà trong thơm kia nó sẽ thối. Nhưng mà nó bị chính ruột (nghe không rõ) nó cũng sẽ trở lại nguyên căn của nó, thấy không? Đó, mình hiểu cái đó mình mới hiểu nguyên lai bổn tánh của chính mình, và mình quán thông mọi sự việc. Lúc đó kêu bằng tỉnh táo thanh tịnh.
Chớ mình theo một mặt, bỏ một mặt, không bao giờ tiến triển. Cũng nói chân lý mà nói được một góc mà thôi. Cho nên phải tự thiền, tự giác mới biết thanh tịnh. Còn nếu không chịu tự thiền, tự giác, không bao giờ có sự thanh tịnh. Miệng nói thanh tịnh nhưng tâm trong này động. Cho nên phải làm chủ. Thì cái pháp Thiền của chúng tôi, bắt mọi người chỉ nghĩ ở trên đây. Đây là trên bộ đầu, là phần thanh nhẹ của bộ đầu. Tưởng thưởng, nói năn là động loạn. Hằng ngày, (nghe không rõ) chúng tôi đóng lại. Chận cái này lại. chận mắt lại, đóng lại thì nó chỉ hướng thượng, hóa giải mà thôi. Nó không có bị kẹt trong sự động loạn của ngoại cảnh nữa. [38:35]
Thì lần lần quý vị mới thấy thanh tịnh. Lúc đó quý vị mới thấy thanh tịnh là quý giá. Rồi quý vị vun bồi sự thanh tịnh và sáng suốt đó, lúc đó đi đến đâu quý vị cũng ảnh hưởng được mọi người. Muốn trị bệnh người ta phải tự trị bệnh cho mình trước hết. Cái bệnh nay y là núp ở trong tánh, lòng người là cái bệnh nan y. Nói “Tánh tui vậy đó”, “Tui phải hung dữ vậy đó”, phải núp trong tánh không?
Tại sao mình không sống trong hòa đồng, không xây dựng đi tới vô cùng tận, mà núp trong tánh để làm gì? Thấy không? Tạo sự khổ cho mình là cái gì? Cái nghiệp.
Nhiều người tu tới ngày nay cũng chưa hiểu nghiệp là gì? Tới thì nói nghiệp vậy thôi chớ không biết nghiệp là gì? Nghiệp là cái khổ. Trong tâm của quý vị nghĩ tới khổ, và tạo cái khổ cho chính mình, Đó là nghiệp. Mà nếu quý vị giải được cái khổ rồi, quý vị là thật sự giải nghiệp.
Cho nên phải đi hòa đồng. Cho nên Đức Thích Ca đã thành công. Ngài là một Thái Tử quyền thế trong tay, mà bỏ ra đi tu. rốt cuộc Ngài đi tu được cái gì? Tại sao không sử dụng quyền thế mà đi tu? Đi tu để làm gì? Ngài thấy còn một cái siêu hơn nữa, cái đó là vô cùng tận bất diệt. Cho nên Ngài vun bồi cái đó. Cho nên đến ngày nay, chúng ta mọi người đều kính nể Ngài và mong tiến tới gần Ngài. Thì chúng ta phải tu. Chúng ta phải thực hiện như Ngài mới là được. [40:06]
Chúng ta xưng danh Phật Tử mà không làm đúng như Phật thì làm sao mà xứng đáng làm Phật Tử. Cho nên, mọi người tu ý thức xây dựng lấy mình. Nếu quý vị không xây dựng lấy quý vị, không ai xây dựng lấy quý vị dù cho ông thầy giỏi cách mấy đi nữa cũng không có độ quý vị được. Nếu độ được thì ông Đức Thích Ca đã độ được bao nhiêu người rồi. Bao nhiêu người ở trần gian này, trầm luân trong bơ vơ đau khổ, là vì người đó tự tạo mà thôi. Chớ Thích Ca tự thức, Thích Ca mới thành đạo. Mà nếu chúng ta không tự thức, chúng ta đâu có thành đạo. Chúng ta tạo sự khổ cho chính mình mà thôi. Khổ là nghiệp đó quý vị.
Cho nên, ở thế gian này, nhiều người không hiểu. Rồi nói tui giáng trần, bị đọa mấy ngàn năm. Không biết tính làm sao mà nó ra mấy ngàn năm. À! Một cô gái xuống thế gian lấy chồng, đẻ cho 6, 7 con, 6,7 mạng, Rồi 6,7 mạng, đẻ ra bao nhiêu mạng nữa. Cứ kéo dài, kéo dài cái đuôi đó, chừng nào mà kết liễu hết, nó mới dứt khoát, cái đó cũng là mấy ngàn năm rồi. [41:13]
Cho nên cái luồng điển chúng ta ăn sâu càng ăn sâu. Cho nên bây giờ, khắp thế giới người ta đang tìm cái Thiền để tìm cái luồng điển căn bản của nhân sinh, để thực cứu rỗi được mình hay là không? Quyền năng sẵn có trong mình, khai thác được hay là không?
Cho nên khai thác năng khiếu, khả năng của nhân loại. Cho nên hiện tại, cái môn Thiền ở khắp thế giới, hạng nhứt là bên Mỹ, Canada. Nhiều cái Thiền Viện rất lớn, cũng là xây dựng để hiểu cái điển của chính mình, cái khả năng sẵn có của loài người để đóng góp cho nhân loại ở tương lai.
Bây giờ, quý vị có cơ hội, ý thức được, biết mình không phải là hèn mọn nữa, biết mình là cũng ở trong cái điểm vô cùng của Thượng Đế thì chúng ta phải xây dựng trở về với thanh tịnh, lúc đó chúng ta mới thấy rõ mình là ai? Ở đâu đến đây? Nhiệm vụ là gì? Mỗi người thấy rõ nhiệm vụ của chính mình. Nó kêu bằng thực hiện được tình thương và đạo đức. Thương yêu chúng sanh, hòa đồng với mọi nơi mọi giới mới tiến hóa kịp thời [42:27]
Cho nên kêu Trời thay đổi, những hành tinh bây giờ cũng phải thay đổi. Khí trời cũng phải thay đổi, để chi? Để đánh thức tâm linh mà thôi, để đưa con Ngài trở về nguồn cội mà thôi.
Cho nên, quý vị không có cái gì đáng lo bằng tu, chịu tự tu. Bất cứ tôn giáo nào, quý vị chịu tu, chịu nghiên cứu đi sâu vô, rốt cuộc quý vị cũng đi về Vô Vi Không Động. Không không gian, không thời gian, kết quả thành (nghe không rõ)
Cho nên đừng có lấy đạo này, chê đạo kia. Đạo nào cũng hay hết đó, đạo nào cũng Thượng Đế ân ban, cho cơ hội cho mọi người tự thức và tiến hóa mà thôi. Không có đạo nào xấu, hành giả làm điều xấu rồi đổ thừa cái đạo mà thôi, chớ không có cái đạo nào xấu.
Quý vị không tu trong cái môn phái nào, quý vị cũng nằm ở trong luật Trời. Luật Trời ở đâu? Thể xác quý vị là luật Trời. Quý vị muốn rất nhiều. Thấy dọn con gà ra muốn ăn hết, mà ăn 2 cái đùi gà thấy no rồi, mà cái lòng muốn ăn hết. Có phải giới hạn không? Thấy cái gì cũng muốn nhiều, thấy tiền của cũng muốn nhiều, cái gì cũng muốn nhiều. Nhưng mà rốt cuộc bị giới hạn. [43:47]
Nếu mà không nghe lời thì sẽ cho bệnh hoạn. Những cái bệnh hoạn nan y, tham lam, khống chế người này, người kia, người nọ để cho mình trở nên giàu có. Rốt cuộc cái đồng tiền đó nó đi đâu?
Thế gian có những cái bệnh nan y chớ! Bị bệnh cancer, bệnh này, bệnh kia, bệnh nọ, thì tiền để 10 cánh cửa đóng lại nó cũng văng ra, thấy không? Quý vị thấy có luật Trời chưa? Chúng ta uống một giọt nước, chút nữa chúng ta cũng phải trả lại, chúng ta đâu có giữ được. Đố người nào có thể giữ được một giọt nước của Thượng Đế.
Cho nên chúng ta phải bình tâm một chút để ý thức rõ như lai bổn tánh và nhiệm vụ của mọi người đều có. Không có phải nói rằng, ông kia ổng tu cao ổng có nhiệm vụ, tui không có nhiệm vụ. Có nhiệm vụ. Đức Chúa Jesu cũng có nhiệm vụ. Cái người ăn mày, hành động có thể làm gì? Hành động của họ để cảnh cáo những người tham lam, quá đói để họ thấy cái khổ mà họ không có chấp nhận được, và họ không dám làm. [44:52]
Cho nên không có người nào không có nhiệm vụ tại thế. Chớ đừng có nói người tu mới có nhiệm vụ. Người nào cũng có nhiệm vụ. Làm cha, làm mẹ là thế thiên hành đạo. Có vợ có chồng trao đổi học hỏi để tiến hóa, chớ không có người nào không học. Nếu mà nghịch với nhau đó thì nó lộn xộn cả ngày, điên đảo ngủ không được. Rốt cuộc rồi lộn xộn, một chặp cũng phải hòa.
Gia cang nào cũng vậy, tất cả quý vị ở đây hỏi lại, gia đình nào cũng có sự lộn xộn hết, không có gia đình nào mà ngon lành đi một cái một. Không có! Thấy không? Chúng ta phải nhìn nhận sự thật, luật của Thượng Đế có, luật Trời có. Luật Trời nằm trong thâm tâm của quý vị hết thảy. (nghe không rõ), cơ bản cho thấy nhưng mà trong thâm tâm quý vị nhìn nhận là có Luật Trời: "Tui gạt người ta là tui gạt tui. Mà tui giúp đỡ người ta là tui giúp đỡ tui!" [45: 50]
Hết