[bắt đầu ID# 19860517L3]

TV Vĩ Kiên, Khóa 4: "QUY THỨC" - THƯƠNG YÊU VÀ THA THỨ

Đây là ngày thứ sáu của khóa tu, Anh Em đã chung sống với nhau, vui với nhau thông cảm với nhau trong những ngày ngắn ngủi. Mà nhưng cũng như một giấc mộng trường. Chúng ta đã thấy rằng thâm niên trong sự thanh tịnh của mọi người đã thấy rằng chúng ta là một, không còn sự chia cách nữa. Chúng ta đồng sống trong thanh khí của cả Càn Khôn Vũ Trụ vui tươi hòa hợp, ăn chung, thầm niệm để tưởng lấy sự thanh sạch để ân độ cho chung. Đó là tâm niệm cốt yếu của người hành giả Vô Vi muốn làm sao đem lại sự hòa bình nội tâm cho chính mình, và đem sự hòa bình cho tất cả nhân loại tại mặt đất. Huynh Đệ Tỷ Muội cũng đồng nhất thể sống trong lẽ sống như nhau nhưng mà đành tạm chia cách vì sự tăm tối. Cho nên, ngày hôm nay tôi có bài thơ:

THA THỨ VÀ THƯƠNG YÊU

Tái ngộ nơi đây chẳng được nhiều

Học hành chữ hiếu và chữ yêu

Đồng thanh tương ứng về tâm đạo

Quý trọng thương yêu lại nhớ nhiều

Nhớ nhiều hiểu rõ lý chữ yêu

Yêu mẹ yêu cha thức nghĩa siêu

Một cõi phù sanh đầy duyên kiếp

Thực hành giải tỏa đọc chơn điều

Chơn điều huyền diệu lý cao siêu

Dũng chí hành thông ngộ pháp điều

Mùi đạo phân minh ngày khốn kiếp

Duyên tình tan vỡ đạt tình siêu

Tình siêu Cha độ thức tâm nhiều

Vạn lý hành trình ngộ biển yêu

Mùi đạo Cha ban tình thấm thía

Nguyện hành đến đích rõ tình yêu

Tình yêu thổn thức trong đêm mộng

Cảm thức trần gian một cái còng

Duyên nghiệp gieo phiền trong nội thức

Khổ đau cực nhọc cũng về Không

Về Không một kiếp lại gánh gồng

Thê thảm bi ai nỗi nhớ trông

Nguyện tiến không lùi quy thức giác

Sửa mình thanh tịnh nguyện khai vòng

Khai vòng vũ trụ trở về Không

Học hỏi không ngừng giải ước mong

Thanh tịnh chào đời nay quý tịnh

Thực hành chơn pháp nguyện về Không

Về Không thấu đáo trời trong sáng

Lòng dạ thảnh thơi chẳng ước màng

Hộ độ chư Tiên đồng khuyến khích

Giữ thanh đạt tịnh đại bình an

Bình an ba cõi tự vui bàn

Không có, có không cảm thấy an

Quy nhất quân bình lòng phấn khởi

Đạo tâm bừng sáng ngộ pháp tràng

Pháp tràng sớm độ đã ân ban

Động loạn nhơn gian chẳng thiết bàn

Phản nghịch đồng thành gây phản loạn

Từ bi vẫn độ vẫn cầu an

Cầu an diệu pháp chơn hành độ

Thức giác bình sanh tạo nấm mồ

Ai ghét ai thương cùng học hỏi

Quy không mới rõ cõi hư vô

Hư vô quán chuyển minh đời đạo

Tạo thế huyền kinh tự bước vào

Quy ẩn tâm can là thực tế

Huệ tâm bừng sáng pháp phân màu

Phân màu sanh khắc hợp đuôi đầu

Đi đứng ngồi nằm kẻ trước sau

Học hỏi đời nay lòng quyến luyến

Giữ không thanh tịnh chẳng ôm sầu

Ôm sầu tại thế tự khổ đau

Chẳng có phước duyên chẳng nhiệm màu

Ai khổ ai sầu ai đã giúp

Từ bi tận độ chẳng còn đau

Còn đau vì bởi mê màu sắc

Thức giác bình tâm xét trước sau

Quy nhất hồi sinh lòng chẳng động

Thương yêu tha thứ trở về mau.

Tái ngộ nơi đây chẳng được nhiều:” thời gian chúng ta chung sống không có lâu.

Học hành chữ hiếu và chữ yêu:”, chúng ta đang học hành thực tế cái “Hiếu” là cái gì. Tại sao chúng ta nói chúng ta bất hiếu? Bất hiếu với cha mẹ thế gian ư? Không, chúng ta đã bất hiếu với đấng Cha Trời rõ rệt: Tha phương cầu thực, quên nguồn cội; đó là tội bất hiếu.

Và chữ “Yêu” cũng không biết yêu: Yêu tạm bợ, yêu chỉ một thời gian ngắn thôi; thấy duyên nghiệp người đó đến với mình, mình tưởng là yêu. Không phải! Yêu là yêu sự thanh tịnh cao siêu đã sáng lập chúng ta, đã sanh cho chúng ta một biển yêu tạo duyên tại thế để chúng ta học hỏi chữ yêu là yêu vô cùng, yêu tất cả, yêu cả ba cõi mới là thật sự là yêu. Cái yêu đó từ bi thanh tịnh.

Đồng thanh tương ứng về tâm đạo:” hiểu được cái chữ yêu rồi chúng ta mới đồng thanh tương ứng ba cõi là một; “Về tâm đạo”, chúng ta mới trở về với sự quân bình căn bản của chúng ta. Chúng ta đã có yêu từ nghìn xưa chớ đâu phải mới yêu đây, yêu cả Càn Khôn Vũ Trụ kia mà.

Quý trọng thương yêu lại nhớ nhiều:”, càng thương yêu, càng quán thông được Thiên Địa Nhân, Trời Đất cấu trúc bởi siêu nhiên mà có. Chúng ta lại nhớ nhiều, nhớ ai? nhớ đấng Cha Trời; nhớ gì? Nhớ sự thanh tịnh để giải những sự phiền muộn sái quấy của nội tâm chúng ta. Ta lỡ động loạn và theo chiều hướng động loạn kích động làm cho chúng ta càng ngày càng phiền não sái quấy, rồi bây giờ chúng ta nhớ lại sự thanh tịnh là sự cứu rỗi. Cho nên, chúng ta được nghe tin Đại Thanh Tịnh giáng lâm xuống thế, đó là cơn cứu rỗi đã đến với chúng ta rồi.

Nhớ nhiều hiểu rõ lấy chữ yêu:”, “Yêu mẹ yêu cha thức nghĩa siêu”, đó, chúng ta “nhớ nhiều hiểu rõ lý chữ yêu”, cái chữ “Yêu” là gì? chúng ta phân tách ở bên trên rõ cái chữ “Yêu” rồi. “Yêu mẹ yêu cha”, yêu mẹ yêu cha trên Trời thức chữ yêu, thức nghĩa siêu, chúng ta mới biết rằng cái sự cao siêu vô cùng từ ở bên trên, cái yêu không phải tạm bợ, bộc khởi trong tâm người nhưng mà đã có từ lâu, từ lâu rồi. Bây giờ chúng ta hòa chữ “Yêu” thì chúng ta sống ngay trong biển yêu mà sống.

Một cõi phù sanh đầy duyên kiếp:”, “Thực hành giải tỏa đọc chơn điều”, đó, chúng ta thấy “Cõi phù sanh đầy duyên kiếp”, bỏ cái này bốc cái kia, bốc cái nọ. Rốt cuộc cũng là ở trong cái động mà thôi, mà “Thực hành giải tỏa được đọc chơn điều”, chơn điều là cái Pháp Lý không thay đổi. Mọi người từ vạn sự khởi đầu bởi nhất Không, chúng ta từ cái “Không” mà có, mà chúng ta còn không chịu trở về Không, thì chúng ta phải học cái chơn điều này để chúng ta mượn cái gậy này mà để trở về căn bản “Không Không” của chính chúng ta.

Chơn điều huyền diệu lý cao siêu”, “Dũng chí hành thông ngộ pháp điều.” Đó! Cái chơn điều huyền diệu, rất huyền diệu, lý rất cao siêu. Nếu mà chúng ta bỏ cái tâm phàm thì chúng ta thấy rằng sung sướng vô cùng và chúng ta thấy đây là nơi chúng ta phải đi và chắc chắn muôn loại, nhân loại hiện tại cũng phải đi, vạn linh cũng phải đi.

Dũng chí hành thông ngộ pháp điều”, chúng ta dùng cái thanh tịnh và ý chí bất khuất của chúng ta hành thông để ngộ cái pháp điều, cái lời răn dạy của bề trên đã chuyển tiếp xuống cho chúng ta để thấu Tâm Can của chúng ta mà chúng ta chưa rõ. Bây giờ chúng ta phải “hành thông rồi ngộ pháp điều”, thấy cái giá trị đó mà nương theo mà sống.

Mùi đạo phân minh ngày khốn kiếp”, cái mùi đạo ở thế gian này phân minh, chúng ta là ở trong thể xác này là cái ngày khốn kiếp đau khổ vô cùng, khốn cùng trong một kiếp người không có lối thoát.

Duyên tình tan vỡ đạt tình siêu”, ở thế gian chúng ta gá duyên lấy vợ lấy chồng. Ngày nay tan vỡ rồi thấy bơ vơ, trong cái bơ vơ đó chúng ta ngày nay ngộ được cái đạo rồi chúng ta mới thấy cái tình siêu, “Nhờ sự kích động đó tôi mới thấy rằng sự yêu thương vô cùng của Thượng Đế với tôi là một. Tôi mới thấy rằng cái chữ “Tình yêu” của cả Càn Khôn Vũ Trụ quý giá vô cùng mà chúng sanh đem thu hẹp nó; đối diện giữa con người và con người chỉ lẩn quẩn trong cái chút tình yêu tạm bợ đó rồi nó tan vỡ cái duyên nghiệp; hết nợ rồi nó tan vỡ.” Thì chúng ta mới ngộ được cái tình siêu là cái tình của Cha Trời Mẹ Trời là quan trọng nhất.

Tình siêu Cha độ thức tâm nhiều”, “Vạn lý hành trình ngộ biển yêu”, đó!

Tình yêu Cha độ thức tâm nhiều”, nhờ bề trên đã chuyển cho chúng ta cái thân xác này nhưng mà chúng ta chưa có hiểu điển. Khi thì chúng ta hiểu được điển rồi té ra cái mạng môn của chúng ta trong tay của ông Thượng Đế, trong tay của Đấng Cha Trời chớ không có ngoài. Ngài bóp một cái là chết, rõ ràng như vậy! nhưng mà Ngài vì thương yêu không làm điều đó. “Tình siêu Cha độ thức tâm nhiều”, càng ngày chúng ta càng hiểu, chúng ta đang sống trong tay của Thượng Đế.

Vạn lý hành trình ngộ biển yêu”, chúng ta tha phương cầu thực, tới ngày hôm nay chúng ta đi, chúng ta thấy ngược lại sự đau khổ rồi. Chúng ta không thấy cái biển yêu của Thượng Đế; nếu mà Thượng Đế không cho pháp thủy cho chúng ta, không xây dựng cái biển yêu đằng sau lưng chúng ta. Mà chúng ta cứ đi tới mãi trong cái trần trược thì chúng ta bị mất hồn, mất vía, mất… tan xác hết. Mà ngày hôm nay chúng ta biết rồi, chúng ta mau lội trở về với biển yêu của Thượng Đế để mà sống.

Mùi đạo Cha ban tình thắm thía”, cái mùi đạo Cha ban tình thắm thía, các Bạn thiền rồi thanh tịnh, các Bạn thấy toàn thân các Bạn đều do sự cấu trúc của siêu nhiên mà có. Mà Ngài đã lo cho từ li từ tí và không có bao giờ bỏ bạn.

Nguyện hành đến đích rõ tình yêu”, cố gắng giải trược lưu thanh đạt tới mục đích sáng suốt, chúng ta mới thấm nhuần cái tình yêu của cả Càn Khôn Vũ Trụ. Lúc đó chúng ta mới ban cái tình yêu cho mọi người khác, là tia sáng thanh tịnh từ ái tận độ chúng sanh.

Tình yêu thổn thức trong đêm mộng”, “Cảm thức trần gian một cái còng”, đó!

Tình yêu thổn thức trong đêm mộng”, cứ lăn qua lăn lại, tôi muốn có cái chuyện nhẹ nhàng sung sướng hòa hợp với tôi, nhưng mà “cảm thức trần gian một cái còng”, tôi dòm đi dòm lại thì tôi đang bị còng, bị trói buộc; trói buộc bởi chồng con, trói buộc bởi vợ con, trói buộc bởi con cái, trói buộc bởi hoàn cảnh đang còng, đang còng tôi, chớ tôi chưa thoát khỏi. Thì tôi mới nhận thức ra là tôi một tội hồn chưa hoàn tất.

Duyên nghiệp gieo phiền trong nội thức”, thay vì cái duyên cảnh duyên nghiệp mà chúng ta nhận định không ra. Cho nên, ngày hôm nay chúng ta nhận lấy mọi sự phiền phức trong nội thức của chúng ta. “Khổ đau cực nhọc cũng về không”, đây rồi một kiếp lăn lóc rồi rốt cuộc đến với tay không rồi cũng phải về với tay không.

Về không một kiếp lại gánh gồng”, “Thê thảm bi ai nỗi nhớ trông”, khi mà ra đi, khi chết rồi xuống Địa Ngục nhìn lại cũng thấy nhớ thương, đã tạo cái cảnh thế gian vợ con mà đảm đương không được cũng phải bỏ đi là thê thảm bi ai nỗi nhớ thương, nhớ trông đó! chúng ta thấy thương vợ thương con, thương anh thương em, thương bà con ruột thịt của chúng ta. Rồi trông sao mọi người, làm sao để cho họ thức giác có cơ hội họ thoát cảnh, thoát khỏi cái cảnh trầm luân bể khổ ở thế gian cũng như cái cảnh Địa Ngục đang đày đọa.

Nguyện tiến không lùi quy thức giác”, nguyện tiến không lùi nhất định đi tới rồi chúng ta mới cảm thức giác cái sự tội lỗi của chúng ta, lo ăn năn cho chính ta đi! muốn cứu người khác phải ăn năn, phải thức giác sửa chữa cái gì của mình đã làm phạm tội, cho nên phải sửa cho kì được.

Sửa mình thanh tịnh nguyện khai vòng”, cố gắng đi tới thanh tịnh buông bỏ những sự động loạn trong cái ý niệm trông chờ đó, thì chúng ta mới mở một cái vòng tiến thanh nhẹ để mở tâm cho ta và độ tha.

Khai vòng vũ trụ trở về không”, “Học hỏi không ngừng giải ước mong”, chúng ta khai vòng vũ trụ trở về không là làm cái gì? các Bạn đang làm Pháp Luân Thường Chuyển để khai cái vòng điển Nhâm Đốc của các bạn, khai thông rồi “học hỏi không ngừng giải ước mong”, khi mà học hỏi không ngừng thì các Bạn đâu có ngồi đó trì trệ mà ước cái này mong cái nọ nữa, thì phải giải cái phần ước mong động loạn đó ra. Nhờ cái Pháp Luân Thường Chuyển các Bạn sẽ mở ra được.

Thanh tịnh chào đời nay quý tịnh”, chúng ta lúc giáng lâm thế gian, chúng ta thanh tịnh, buông bỏ. Ở dưới Địa Ngục bị khổ quá rồi! tôi không có dám nghĩ cái chuyện sai lầm nữa, là tôi đem cái thanh tịnh luân hồi tại thế, chấp nhận sống trong cái cảnh này. Cho nên, đời nay tôi ngộ được cái tịnh được, tôi quý tịnh, tôi quý cái sự thanh tịnh của chính tôi; cho nên, tôi mới ngộ cái pháp thiền, tôi học thiền để đạt tới thanh tịnh, cực tịnh để tiến hóa.

Thực hành chơn pháp nguyện về Không”, “Tôi đi thực hành cái chơn pháp này khứ trược lưu thanh để tôi trở về với cái căn bản trước kia của tôi là ‘Không’.”

Về không thấu đáo Trời trong sáng”, “Lòng dạ thảnh thơi chẳng ước màng”, đó! chúng ta về “Không” rồi thấu đáo “Trời trong sáng”. Lúc nào trời cũng là thanh tịnh, lúc nào trời cũng thức độ chớ không có phải u mê như chúng ta; “ Lòng dạ thảnh thơi chẳng ước màng”, lòng dạ lúc nào cũng nhẹ nhàng và không mong cái này, không mong cái kia, không mong cái nọ, giữ trung dung để tiến hóa.

Hộ độ chư Tiên đồng khuyến khích”, chư Tiên đang hộ độ chúng ta đây cũng đồng khuyến khích. Chư Tiên đây là ai? là cửu huyền, cửu huyền của chúng ta, chư Tiên đồng khuyến khích.

Giữ thanh đạt tịnh đại bình an”, chúng ta giữ thanh đạt tịnh rồi mới thấy rõ cái đại bình an của Càn Khôn Vũ Trụ, và chúng ta hướng về đó, chúng ta cũng được hòa tan trong đó và để sống trong lẽ sống thanh tịnh.

Bình an ba cõi tự vui bàn”, “Không có có không cảm thấy an”, đó! trong cái bình an ba cõi: Thiên, Địa, Nhân, lúc nào chúng ta cũng có sự hiện diện thanh điển để vui bàn; “Có không không có cũng cảm thấy an”, chớ không phải đòi hỏi nữa giữ cái “Không” làm chánh, giữ cái trung dung làm chánh.

Quy nhất quân bình lòng phấn khởi”, “Đạo tâm bừng sáng ngộ pháp tràng”;

Quy nhất quân bình: Thượng, Trung, Hạ của chúng ta hợp nhất. Chúng ta trì niệm danh Phật và để quy nhất ba cõi Thượng Trung Hạ. “Lòng phấn khởi”, lúc chúng ta quy nhất rồi thấy tâm tâm tánh ta nhẹ nhàng; “Đạo tâm bừng sáng ngộ pháp tràng”, lúc đó cái đạo tâm chúng ta bừng sáng lúc nào cũng thảnh thơi, thấy cái pháp tràng là vô cùng xây dựng, sàn sẩy những sự trược ô, thanh lọc sự trược ô và lưu lại cái thanh khí để hóa độ Tâm Can của chúng ta.

Pháp tràng sớm độ đã ân ban”, cái pháp tràng này đã từ lâu có rồi, đâu phải mới đây, ân ban từ lâu! Thượng Đế đã ban xuống thế gian từ lâu.

Động loạn nhân gian chẳng thiết bàn”, ở thế gian nó động loạn quá, nó không cần thiết tới cái đạo pháp nữa. Tôi có ăn là được, tôi có chơi là được, tôi có vui là được; nhưng mà không thấy hậu quả trong giờ phút lâm chung.

Phản nghịch lòng thành gây phản loạn”, cho nên phản nghịch cái lòng thành của nó trước kia khi giáng lâm. Nó nguyện xuống đây để tu nhưng mà nó không tu cho nên nó gây phản loạn. Thành ra, nó phải lãnh những cái bệnh nan y tại thế; tu sai, nguyện sai, ước mong không làm là tự sát lấy mình mà thôi.

Từ bi vẫn độ vẫn cầu an”, bề trên luôn luôn vẫn độ và vẫn cầu cho nó bình an để cho nó sớm thức tâm nó trở về với chính nó.

Cầu an diệu pháp chơn hành độ”, “Thức giác bình sanh tạo nấm mồ”;

Cầu an diệu pháp chơn hành độ”, lúc nào sự cầu an của bề trên cũng là ban cái diệu pháp cho những người chơn hành mới được độ.

Thức giác bình sanh tạo nấm mồ”, người nào được độ rồi nó thức giác, té ra thế gian tôi làm gì? xoay đi xoay lại cũng chôn ở vào dưới đất. “Tôi chê cát, nhưng cát phủ trên đầu tôi không hay; chê đất mà đất lấp tôi ở tương lai tôi không biết. Tôi phải cảm ơn nó; nhờ nó tôi được đi; nhờ nó tôi được sống ấm êm trong cái thể xác tôi: tôi có chỗ chôn cất, và có chỗ giữ cái luật hóa hóa sanh sanh để hoàn trả lại cái nguyên lý của Nam Mô, … của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ mà tôi đã ăn từ nhiều kiếp, và bây giờ tôi nguyện khi tôi chết, tôi hy sinh cái xác này để làm phân cho tất cả hoa quả được sanh tồn, được tiến hóa và được tận độ chúng sanh.”

Ai ghét ai thương cùng học hỏi”, ai ghét mình, ai thương mình, mình cũng là cho đó là minh sư để cùng học hỏi. “Quy không mới rõ cõi hư vô”, chúng ta khi mà quy không rồi, hoàn trả nợ nần nghiệp duyên ở thế gian rồi, kể cả cõi âm phủ nữa rồi, thì chúng ta mới rõ cõi hư vô là trường cửu bất diệt.

Hư vô quán chuyển minh đời đạo”, cái cõi hư vô đó chuyển cái luồng điển sáng suốt trong tâm thức của chúng ta để cho chúng ta minh đời đạo, biết đời là gì, biết đạo là gì.

Tạo thế huyền kinh tự bước vào”, chúng ta thấy rồi, thấy cái đường đi rồi, khai thác ra rồi mới thấy rõ điển là chánh, điển là cái thế. Mà cái thế đứng đó được có rồi thì cái huyền kinh tự nó khai mở. Con mắt phàm không thấy là cái huyền cơ đó nó khai mở. “ Tự bước vào” là bước thiên môn để học đạo.

Quy ẩn tâm can là thực tế”, lúc đó tâm can chỉ hướng thượng là quy ẩn rồi. Tâm can của chúng ta không đem cái lý luận để tranh chấp tại thế. Nhưng mà tâm can của ta đều hướng thượng theo Chủ Nhân Ông để bước vào thiên giới để học cái thực tế rõ rệt, không có chối cãi và không có lừa gạt mình nữa.

Huệ tâm bừng sáng pháp phân màu”, lúc đó huệ tâm chúng ta bừng sáng rồi chúng ta thấy cái giá trị của cái phương pháp mà chúng ta đang đi đây, mà để thấy rõ cái cơ duyên của Trời, Tiên, Phật và người ở giới nào, tầng lớp trật tự siêu nhiên của cả Càn Khôn Vũ Trụ, chúng ta cảm thức rõ ràng và chính ta đi và kiểm chứng chớ không phải nghe lại, phải hành đi đến. Cho nên, Vô Vi là nói ra; hỏi đạo là hỏi vậy thôi chớ con kì thật hành mới là kiểm chứng được, không hành không bao giờ thấy được. Cho nên, các Bạn càng hành càng thấy rõ sự sai lầm của mình, càng thấy rõ sự bê trễ của chính mình mà ăn năn hối cải.

Lúc đó, các bạn, “Té ra tôi còn trẻ, tôi còn nhỏ, tôi không có phải bà cụ, tôi không phải là khổ nhọc như ở thế gian; lúc nào tôi cũng thảnh thơi cởi mở, chớ tôi không có bị lệ thuộc nữa.” Thì lúc đó các Bạn thấy rằng: phải các Bạn tự hành, tự kiểm, các Bạn mới thấy rằng, “Tôi không phải là một người già; chính tôi thật sự là một phần hồn trẻ trung từ Tam Thập Tam thiên giáng lâm xuống thế gian, và để quán độ chúng sanh. Nhưng vì sai lầm, tôi phải học hỏi trở lại tôi mới được bề trên.”

Đó! Cho nên, chúng tôi tu là vậy: Tu là trở về với chơn giác, con đường cũ, chớ không phải con đường mới. Cho nên, nhiều người không hiểu nói, “Đây là một cái đạo mới.” Không! Đây là cái kỹ thuật để tháo gỡ cái luồng điển động loạn chính mình đã tạo và mình đã sai lầm, và mình đã gói gém những cái thức của thiên hạ để làm của cải tại thế gian; nhưng mà rốt cuộc không đi được, rốt cuộc chúng ta phải tự thức rồi mới có cơ hội đi.

Phân màu sanh khắc hợp đuôi đầu”, “Đi đứng ngồi nằm kẻ trước sau”; chúng ta phân màu có sanh có khắc hợp đuôi đầu, có sanh có khắc thì có sự kích động mới làm thành cái cơ thể để đi đứng hiện tại. Cái phần nào nó làm việc theo phần nấy. Nó không, không sanh không khắc thì nó lộn xộn hết làm sao đi được, nó cái màu cái bộ phần nào làm kích cái bộ phận nào, bộ phần nào hỗ trợ cho bộ phần nào, đó! nó có sanh có khắc. Cho nên, ngũ tạng của chúng ta trong này cũng có sanh có khắc. Mà bây giờ chúng ta tu chúng ta lại cải mở nó để cho nó quy nguyên trụ đảnh rồi mới trở về hợp nhất. Nhưng mà cái cơ thể con người đi đứng nhiều, động loạn nhiều là ở trong cái thế sanh khắc mới động loạn nhiều. Mà chúng ta tu rồi nó bớt động loạn, nó quy nhất. Cái nào cần thiết nó làm, không cần thiết nó không làm. Cho nên, người đời nó nói: “Mấy người tu thiền này, sao nó làm biếng!” Không phải đâu! Nó làm việc cần thiết và không làm việc không cần thiết; để làm chi? Để cho Càn Khôn Vũ Trụ không có dấy động và không có tạo trược khí mà để hại giữa con người và con người nữa. Cho nên, nó hướng thượng để phân giải, cải tiến cái luồng điển sẵn có của chúng nó, và hỗ trợ cho những cái tâm linh sáng suốt để làm việc cho cả Càn Khôn Vũ Trụ.

Đi đứng ngồi nằm kẻ trước sau”, có trước có sau, có đầu có đuôi, có tứ chi đàng hoàng các Bạn mới đi đứng được.

Học hỏi đời nay lòng quyến luyến”, “Giữ không thanh tịnh chẳng ôm sầu”:

Học hỏi đời nay lòng quyến luyến”, chúng ta học hỏi cái chuyện thế gian này, chúng ta cũng cảm ơn các giới đã ân độ chúng ta. “Lòng chúng ta quyến luyến”, quyến luyến cái gì? quyến luyến cái từ tâm của vạn linh đã đóng góp cho chúng ta. Sự thương yêu vô cùng đó, ngày này chúng ta có cái áo lành mặc, có căn nhà ở, có cơm ăn, có sự ấm no, nhưng mà chúng ta thấy đây là cái phước duyên bề trên cho chúng ta có thì giờ để tu luyện chớ không phải là để hưởng thụ, đừng có nghĩ lầm đó là hưởng thụ; có phương tiện chúng ta lại càng tu nhiều hơn không nên bỏ, nếu bỏ là chúng ta sẽ đi xuống và trở về rách rưới như xưa.

Giữ không thanh tịnh chẳng ôm sầu”, chúng ta “giữ không”, “Tâm tôi không có, tôi đến với ‘sự không,’ và tôi sẽ ra đi với ‘sự không,’ thì cái tâm tôi thanh tịnh không có ôm cái sự sầu muộn tranh chấp nữa.”

Ôm sầu tại thế tự khổ đau”, “Chẳng có phước duyên chẳng nhiệm mầu”, chúng ta ôm sầu việc này việc kia việc nọ, thế gian trách người này, hờn người nọ là tự khổ đau. “Chẳng có phước duyên chẳng nhiệm mầu”, cái đó không phải cái phước đâu các bạn, đừng có giận hờn người ta mà lầm tưởng đó là phước, giận hờn cái đó là họa đó! không có nhiệm mầu hướng độ các Bạn đâu, vì các Bạn nặng trược mà làm sao dắt dẫn các bạn.

Thiêng Liêng bề trên là nhẹ nhàng, mà tới với Bạn trong tâm thức, nghĩa là, dãy đầy phiền muộn, sầu ghét người này, giận người nọ! Đó là tự giam hãm lấy mình: nó bằng lòng ở tù; đâu có ai cứu nó được? Thành ra không có ai giúp các Bạn, các Bạn không thấy cái chỗ nhiệm mầu đó. Nhiều người tu hoài, tôi, nói, “Cứ ngồi tu thiền, mà tôi không thấy gì hết?” Là tại vì, “Tôi ôm cái vọng động, và tôi không có chịu từ bỏ cái vọng động, thì không thấy gì hết! Mà tôi bỏ tất cả thì tự nhiên tôi sẽ thấy.”

Ai khổ ai sầu ai đã giúp” Ai khổ? Nếu các Bạn làm như vậy, ai khổ? chính Bạn khổ! làm như vậy là ai sầu? Chính Bạn sầu, rồi ai đã giúp bạn? Bạn không giúp Bạn thì ai giúp bạn, thấy chưa? thì Bạn không mở cửa mà làm sao đón được cái thanh giới để hộ độ cho các bạn.

Từ bi tận độ chẳng còn đau” là chúng ta mới hướng về cái sự sáng suốt bề trên tận độ ngày đêm cứu giúp mà không có sự than ván. Còn chúng ta không biết cứu giúp người mà chúng ta giận hờn trách móc, đó là chúng ta không phải là người biết tận độ mà chúng ta chỉ ôm cái khổ mà thôi. Mà nếu chúng ta từ bi tận độ thì “chẳng còn đau”, không có còn đau khổ gì hết! cửa nào cũng mở khai thông để đón rước sự thanh giới để tận độ tâm linh của chúng ta.

Còn đau vì bởi mê màu sắc”, đó! “Thức giác bình tâm xét trước sau”; chúng ta còn, còn đau là vì mê màu sắc, thích cái này, thích cái kia, thích cái nọ mà thích không được là đau đớn khổ sở, thấy chưa? “Thức giác bình tâm xét trước sau”, chúng ta thức giác bình tâm thấy trước sau cũng như một. Màu nào sắc nấy cũng đều lo sự tiến hóa của chính nó, chớ đâu phải chúng ta vì màu đỏ mà không có màu đỏ là không được, không có màu xanh là tôi không được, cái đó là sai rồi các bạn. Các Bạn lệ thuộc rồi! các Bạn tự chủ là đi trở về Không Không, vô sắc tướng.

Quy nhất hồi sinh lòng chẳng động”, chúng ta quy nhất là hồi sinh tất cả, đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu là tất cả chỉ quy một mà thôi.

Thương yêu tha thứ trở về mau”, chúng ta thương yêu tha thứ thì chắc chắn con đường trở về nguồn cội của chúng ta không có lâu, lo tu lo tịnh lo tiến thì có tất cả.

Cho nên, các Bạn ngày hôm nay đã đi đâu đây? Đi trở về với chính bạn; các Bạn không có phải khổ cực mà đi tìm ở xa. Ngay trong tâm Bạn mà thôi. Khi các Bạn thấy rằng sự dấy động nó bộc khởi đến, nó trách móc Trời Phật đó, nó chớ ai nữa! Nó làm cho nó động chớ ai? Đâu phải Trời Phật nào làm cho nó động? Vì đại nguyện của nó: nó muốn đi cho tới cuối cùng mà hy sinh tất cả để cứu cửu huyền thất tổ của nó và quán độ (nghe không rõ …) lại trách móc Trời Phật, là nó trách móc nó: vì đại nguyện của nó phát, mà nó làm không tròn, là nó trách móc nó. Nó là một người tội hồn, càng gia tăng tội cho chính nó; và càng tăm tối lại càng tăm tối thêm.

Cho nên, không có phiền trách ai, khi mà cái lưỡi chúng ta hay Lục Căn Lục Trần nó muốn trách ai, chúng ta cấm tuyệt đốIi, không được trách bất cứ một ai. Chỉ ta trách ta mà thôi: Ta là một người có tội; không có ai có tội. Nếu chúng ta không có tội, chúng ta không có làm con người. Chắc chắn như vậy; các Bạn cứ tin tưởng nơi đó.

Bây giờ các Bạn xét lại các Bạn ngày hôm nay nó khổ cực vì ôm cái thân xác này mà thôi. Thân xác nó đang bao vây và giam hãm, Lục Căn Lục Trần nó thúc đẩy các Bạn làm điều sái quấy càng sái quấy hơn, rồi bực tức, như làm ăn thua lỗ, bị người ta lường gạt cũng là sự xúi bậy của trong nội tâm. Cho nên, ngày hôm nay nó xảy ra những cái chuyện bất chánh làm cho chúng ta phiền muộn.

Cho nên, chúng ta hiểu điều này chúng ta trở về với chính ta và chúng ta không có nuôi dưỡng cái tâm hồn đó nữa; đau khổ buồn gì chúng ta không có nuôi dưỡng nữa. Chúng ta đứng ở trong cái luật hóa sanh rồi, sanh sanh hóa hóa thì ai cũng như nhau: cây lớn cũng như cây nhỏ, mà người lớn cũng như con nít; thì tất cả đều giữ cái luật đó mà tiến.

Luật Trời đã gắn: có hiến pháp, có lập pháp, có hiến pháp trong cái cơ tạng: có Tim Gan Tỳ Phế Thận, đó là lập pháp; và có Ngũ Uẩn là có hiến pháp, tuyên bố ra cho tất cả toàn dân phải tuân theo lệnh và làm cái việc lành để đi tới một con đường hướng thiện thay vì độc ác. Đó, cái hiến pháp là Ngũ Uẩn của các Bạn đó, bộ óc Càn Khôn của các Bạn; phải áp dụng cái đường lối để đi tới. Thì trong cái quốc gia Tiểu Thiên Địa này nó có đầy đủ hết có lập hiến có hiến pháp hết, không có bao giờ mà không có. Còn như các Bạn không tuân theo cái hiến pháp mà làm sai đó là các Bạn thấy sanh bệnh rồi đó! phải chia sẻ, phải nhìn nhượng, phải nhẫn nhục, hiến pháp nó có hết rồi. Nhưng mà các Bạn không chia sẻ, không nhẫn nhục, không nhìn nhượng thì tự nhiên nó sanh bệnh à!

Ăn nhiều hơn người ta, giấu đút ăn cho cố, rồi rốt cuộc rồi bị bệnh, mới lộ ra “Thằng này, thằng tham. Người ta ăn một cuốn chả giò, nó ăn 10 cuốn thì nó phải đau gan; nó rõ ràng như vậy. Chính nó hành nó, mà nó không hay; có luật pháp, có lập pháp, có hiến pháp đàng hoàng mà không biết sử dụng.” Rồi: “Uui, chu cha! Quốc gia này hay, quốc gia kia hay!”

Mà “Quốc gia của tôi, tôi không lo!” Cái Tiểu Thiên Địa này là quốc gia của các bạn. Nếu mà toàn than, Thượng, Trung, Hạ của các Bạn “Thượng bất chánh, hạ tắc loạn” thì các Bạn có về quê xưa chốn cũ một lần nữa các Bạn cũng không lập được cái cơ đồ gì hết! Cho nên, phải, cái cơ quy nhất này phải lập trật tự lại trong ba cõi, trong Thượng, Trung, Hạ trong tâm thức của các Bạn, rồi các Bạn mới đem về cống hiến cho toàn dân.

Còn không cái khóa, không học cái khóa này thì không có biết cái đường lối nào mà về cống hiến hết! Lý luận chuyện của ông này, ông kia, ông nọ, rồi cái tánh tham mình vẫn còn; có địa vị, rồi hốt của của dân, gạt dân đủ thứ hết trọi, té ra mình gạt mình không hay! Đó. Những vị bây giờ ra đây giàu có, họ được cái gì? Họ lấy của của dân, rồi họ được cái gì? Họ chỉ ôm sự đau khổ mà thôi; bức rứt tâm hồn; không làm được việc gì hết. Thấy rõ chưa?

Cho nên, ngày hôm nay chúng ta cũng vậy: chúng ta mấy chục năm nay làm được việc gì? Không làm được việc gì hết! “Chính cái cơ đồ của tôi mà tôi không xây dựng, mà tôi không nắm vững nữa, thì tôi còn lệ thuộc; rồi làm sao tôi tiến hóa? Càng ngày tôi như cục nước đá càng tiêu hao, tâm thức tôi không phát triển, đau khổ vô cùng, tự hại lấy mình, tự gạt lấy mình không’ toàn là lý luận sai lầm và không có thực hành để thức giác.” Các Bạn thấy không?

Có đường lối trong cái cơ tạng Bạn hết! Cái xác các bạn, cơ thể các Bạn là Vũ Trụ, là Bạn: Bạn là Vũ Trụ chớ đâu có phải là chia rẽ cái Vũ Trụ với Bạn được đâu? Bạn không có bỏ cái thanh khí của Vũ Trụ được: không có thanh khí của Vũ Trụ ban, Bạn không có sự sống. Mà kêu Bạn mở rộng tâm can ra để liên hệ xây dựng cái hạnh hy sinh cứu độ quần sanh thì các Bạn không chịu làm; nói: “Tôi còn yếu lắm; làm không được!” Không chịu làm, không chịu học, không chịu bước vô cái giới đó, làm sao mở trí được? Bước vô đi các Bạn; dũng cảm đi! Ngày nay các Bạn đã thấy rõ Bạn là một linh căn tại thế, phải học hỏi, phải tiến hóa, phải chấp nhận, phải nhịn nhục, phải hạ mình dẹp tất cả tự ái để học; nó mới rõ cái đạo tâm.

Đạo tâm biết rồi mới lập nhơn đạo được; Nhơn đạo hoàn tất thì Thiên đạo chứng: Nhiệm vụ của chúng ta mấy chục năm này là thực hiện Nhân đạo; mà Nhân đạo là chỗ nào? Là Thượng, Trung, Hạ trong cái thể xác của các Bạn mà Bạn không hiểu, mà làm sao Bạn gieo nhân tốt được? Thượng, Trung, Hạ để điều hòa, “Đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu;” lúc đó các Bạn mới gieo nhân lành và ảnh hưởng chúng sanh; còn không gieo được nhân lành vì động loạn chia cách, theo người này, theo người kia, theo người nọ, mà mình có sẵn cơ sở mà không biết đào tạo nó ra và khai thác nó ra để tận dụng: hạ mình nó xuống để cho nó học hỏi và nó phục vụ đúng theo tinh thần phục vụ của Thượng Đế đã và đang phục vụ chúng sanh; thì nhất định đương nhiên nó có cái cảnh hòa bình rồi!

Trong gia đình các Bạn hạ mình hết thì tự nhiên gia đình các Bạn nó yên vui: người này giới thiệu, “Thằng đó nó lành lắm, nó hiền lắm, nó thương yêu người và nó sáng suốt, nó thanh tịnh, nó không có tham lam.” Ở trong nhà, gia đình ai cũng giới thiệu mình hết trọi: mình là một người đàng hoàng như vậy, gia đình ai cũng hoan hô và giới thiệu mình, thì từ từ cái gia cang mình mà được thanh nhẹ, mình lập được cái hạnh tốt lành, thì lối xóm bà con ai cũng có dịp để học, để tiến; thì đó, chùa đó Bạn, đó là nhà thờ đó Bạn, đó là đền đài dinh thự của Thượng Đế đó Bạn, đó là cơ đồ tâm linh của Thượng Đế đó Bạn.

Nếu các Bạn lập được cái cơ quy nhất Thượng, Trung, Hạ của các Bạn thì Thánh Thần đều chiếu cố, và tất cả đều có quyền lai vãng học: các Bạn học hỏi vô cùng những cái lý cao siêu thường độ các Bạn, và các Bạn tiến; có chút xíu đó, mở nó ra, nhìn lại cái cơ đồ của chính ta ta bỏ rồi: căn nhà quá tốt đẹp mà bỏ nó; rồi bây giờ nó thành ra cây cỏ, dơ dáy: nói bậy nói bạ; bây giờ chúng ta lập lại trật tự trở về với cái ngôi nhà sẵn có chúng ta.

Ta phải sống trong cái cảnh của ta mới hiểu Ông Trời; mà sống cái cảnh ngoài, làm sao hiểu Ông Trời? Nghe ai đồn cái này, cái kia, cái nọ, chạy rầm rầm hết! Rốt cuộc rồi bên trong không chịu sửa. Đó! Chúng ta tu, rồi đây chúng ta sửa; mà sửa bằng cách nào? Khi các Bạn hướng thượng thì các Bạn mới thấy các Bạn dơ: cái áo các Bạn đem ra phơi, các Bạn mới thấy rằng dơ hay là sạch, giặt đã sạch chưa; ánh nắng chiếu vô mới thấy sạch hay chưa. Mà nếu mà các Bạn không hướng thượng, không khai thông luồng điển của các Bạn, thì cái ánh sáng bề trên đâu có chiếu vô tâm các Bạn mà các Bạn thấy các Bạn dơ dáy, các Bạn sai lầm?

Cho nên, có cái Pháp rất rõ rang, “Khứ trược lưu thanh,” thì các Bạn thanh hòa thanh, thì tự nhiên nó chiếu ánh sáng vô, các Bạn thấy các Bạn sai lầm: cái tánh độc tài, cái tánh phản nghịch, cái tánh thiếu hòa ở trong đó; các Bạn thấy rằng: “Ôi cha, cái đó nó dơ dáy quá, tôi không xài nữa, và tôi nguyện dọn nó đi để cho nó thực hiện chữ “Hòa” để nó học hỏi nhiều hơn, lớn rộng hơn, mạnh dạn hơn.”

Đó! Con người sợ sệt là tại yếu, cái tâm nó hẹp; mà nó càng ngày càng mở rộng: cứ làm Pháp Luân Thường Chuyển, nó mở ra đây rồi các Bạn thấy sướng lắm: nó mở ra rồi, nó hòa rồi, “Té ra, hồi nào giờ mình tưởng Ông Trời ác, Ông Phật dữ, Ông Thần dữ! Không có ông nào dữ hết; những ông du côn ở thế gian này cũng không có dữ nữa: ổng càng du côn, ổng có cái chánh khí thương yêu anh em của ông nữa; ổng có lập được bè phái, ổng còn cái tình thương đó!” Mà chúng ta biết ổng, chúng ta hòa với ổng, thì chúng ta có thể ảnh hưởng ổng hay học nơi ổng nữa, cái chuyện hay, cái chuyện chánh khí của ổng nữa.

Cho nên, chúng ta đối diện với nhau, bạn với bạn học hỏi với nhau, là chúng ta đang đọc cái cuốn sách quý của nhân gian: mỗi người có một hành động khác nhau, không có giống nhau, nhưng nó có cái tánh cách chánh khí của nó, mọi người đều có; nếu nó không có chánh khí của nó, nó đâu có nghĩ chuyện đi lấy vợ, nó nghĩ chuyện đi nuôi con, nghĩ chuyện thăm bạn bè; thấy không? Nó biết thăm bạn bè, nó biết khen món vật của chúng sanh tạo ra, là nó có cái chánh khí thương yêu ở trong đó; nhưng mà nó chưa tròn vẹn mà thôi. Cho nên, ngày hôm nay chúng ta tu là chúng ta lập lại cái tròn vẹn đó, sự sáng suốt đó, quy nhất đó, để hiểu cái giá trị tha thứ và thương yêu.

Nhiều người nói: “Ôi, chu tôi như vậy, làm sao tha thứ được? Hột xoàn tôi đang đeo, nó giựt, nó chạy; làm sao tha thứ?” Nếu mà các Bạn hiểu được chân lý rồi, hột xoàn của các Bạn là cái gì? Là cục đá chớ gì! Mà cục đá đó ở dưới đất, nó bị nhồi quả điêu luyện nóng quá, rồi đem các Bạn đun đúc rồi chà nó ra nó thành sáng. Rồi các Bạn đeo trên tay, thì họ giựt; thì cái cục đó nó không có bao giờ mất: nó được điêu luyện rồi; nó đâu có mất mà Bạn la Bạn mất? Mất cái gì? Cái tay các Bạn, hồi giáng lâm đâu có hột xoàn đeo? Mà trong tâm các Bạn có cái hột xoàn bất diệt đó, các Bạn không giữ, mà đi giữ cái hột xoàn giả kia, rồi đâm ra thưa kiện, rồi chém giết lẫn nhau! Kiện người ta, kiện không được, rồi người ta biết người ta lấy dao người ta giết mình!

“Thôi, ta mất, thôi; ta cảm ơn đi. Tôi kiếm được ông chủ, tôi trả lại hột xoàn kiếp trước tôi ăn cướp nó, bây giờ tôi trả lại cho nó xong đi!” Có cái gì đâu mà lo! Cho nên, tiền bạc của các Bạn mà bị người ta giật cướp, các Bạn nghĩ: “Tôi kỳ này tôi trả được ông chủ hồi trước tôi ăn cướp ổng, bây giờ ổng lấy lại, tôi mừng, chớ không thôi bữa sau ổng tới ổng giết tôi!” Cho nên, những cuộc ám sát, các Bạn thấy không: đông người ta như vậy mà nó không giết, giết cái thằng đó: nó có cái duyên nghiệp của nó. Đó. Cho nên, “Oan, oan tương báo, hà thời liễu?” Chúng ta thấy rằng cái chuyện báo thù lẫn nhau chừng nào nó mới xong? Cho nên, chúng ta dứt khoát tu và không nghĩ cái chuyện báo thù, không nghĩ cái chuyện hận thù. Nghĩ cái chuyện cởi mở và xây dựng.

Tất cả nhiên liệu bây giờ khoa học đang đi tìm lên núi, trên non, dưới bùn, tìm những chuyện hôi thúi về phân tách rồi làm thành viên thuốc cho người ta uống, làm thành một vật quý cho chúng sanh đang dùng đây. Đó, toàn là xây dựng, mà nếu chúng ta nghĩ cái chuyện sát phạt nữa làm sao tiến hóa nổi. Thì chúng ta phải xây dựng, các phương diện xây dựng mới có, không chịu xây dựng là không có.

Cho nên, các Bạn đã sống qua cái chế độ độc tài, rồi các Bạn sống qua chế độ tự do. Các Bạn thấy cái nào quý hơn? Nhưng mà hai cái đang làm cái gì? Hai cái cũng đang tìm tòi mưu sinh để lập cái Thiên Đàng tại thế để cho mọi người theo mình: Hai cái cũng ở trong cái nguyên ý đó mà thôi, nhưng mà kẻ, đông người thức tâm, một phần ít người thức tâm; hai cái hợp tác, nó khác nhau.

Những chế độ tự do là nhiều người thức tâm, “Tôi làm, tôi có tôi ăn; tôi phát minh được, tôi vui, tôi cống hiến cho cộng đồng!” Thì cái vật chất nó càng ngày càng gia tăng và đóng góp cái tinh vi để cạnh tranh lấy nhau. Còn bên kia, không có; bên kia, chỉ có ông kia ổng nói thôi, còn ở dưới này không có ai dám nói và không có lợi lộc gì, thành ra nó không có phát triển đều: nó phát triển trong lời nói của cái ông mà được hưởng thụ đó ổng nói thôi; còn ở dưới kia nó không có được quyền nói, thành ra nó không phát triển nỗi! Muốn thì muốn lập Thiên Đàng tại thế, nhưng mà rốt cuộc Thiên Đàng biến thành Địa Ngục, là tăm tối. Do sự bất hợp tác của nhân sinh. Cho nên, ngày hôm nay chúng ta sống ở chỗ chế độ tự do, chúng ta thấy có sự hợp tác của nhân sinh và có sự hợp tác của tâm linh nữa. Thì tất cả các phương diện nó đều tiến hóa, mà nó đỡ nhọc hơn ở bên kia.

Còn ở bên kia là cái sự kêu bằng phát triển quá chậm vì một nhóm người nho nhỏ, rồi phải lọc lừa đủ thứ rồi mới làm được, mà không biết con người chỉ giới hạn có mấy chục năm. Cho nên, bên kia lọc lừa được một con người mà người ta đưa vô địa vị đó, rồi là cái con người đó đã cũng sắp chết rồi: nó mấy chục năm nghiên cứu cái người đó, nghiên cứu đi, nghiên cứu lại, rồi họ đâu có tin: họ giam lầm, họ “Bắt lầm hơn là thả lầm;” họ nói như vậy; thành ra không có ai hợp tác. Cái tinh thần đó nó mất cái sự sáng suốt của tâm linh thành ra mọi người ôm cái thù hận, buồn giận lấy nhau.

Cái đó là cũng sai lầm, nhưng mà cơ duyên của trời đất, đó cũng thiên cơ: rồi đây nó phải mở, bắt buộc phải mở, tự động phải mở, vì còn cặp mắt nhìn ra thấy, còn cái trí để xét, thì tự nhiên họ mới thấy rằng phải mở cho cộng đồng tiến: đồng tiến mới đồng thức; đồng tiến mới có cơ hội lập một cái cơ đồ tốt cho nhân sinh. Thì bên tự do, bên độc tài; thì hai bên rốt cuộc cũng phải qua một cơn kích động rồi mới hòa hợp với nhau; té ra, “Tình huynh đệ là tình huynh đệ, chớ không có bỏ nhau được.”

Cho nên, kiếp này sự hiện diện của thể xác nó kích động, nhưng mà qua sự kích động tàn sát rồi, nó sẽ có sự hiện diện của phần hồn. Lúc đó nó mới thấy rằng “Tôi, lúc đương sinh tôi thấy tôi phủ nhận phần hồn, tôi cần vật chất, tôi không cần phần hồn; nhưng mà ngày nay thì tôi gặp lại Anh rồi đó; chúng ta nguyện luân hồi chúng ta xây dựng lại cái cơ đồ mới.”

Cho nên, cái Thiên Cơ nó biến chuyển là vậy: phải có một cuộc thiên cơ biến chuyển rồi mới có sự thức tâm, mới có hòa đồng, mới xây dựng cho nghìn năm hòa bình. Nó rất rõ rệt. Nhiều vị làm cách mạng này kia, kia nọ; xuống ở dưới Địa Ngục mới biết là, “Tôi có cái hồn, nếu không có cái hồn làm sao tôi bị giam; nếu không có cái hồn, làm sao tôi khóc ngày khóc đêm, tôi khổ? Cái gì tôi cũng tìm, tôi cũng hiểu, nhưng mà tôi lại quên cái hồn! Rồi bây giờ tôi lại thấy có cái hồn, thì tôi không nỡ tàn sát nữa, và tôi trở về với sự chánh giác.”

Cho nên, những người tàn sát là họ tưởng là họ sống mãi mãi không bao giờ diệt; mà tới lúc gần chết rồi đó, rồi bây giờ những người mà tàn sát người, bây giờ ở Việt Nam đây rồi già, cù lần, lần lần trở tánh khùng điên, nói bậy nói bạ! Bắt buộc à! Không phải là có địa vị là khỏi khùng điên đâu; vẫn khùng điên, vẫn bị phạt; mà chính nó phạt nó đó; sự ác độc của nó kềm chế nó và hại nó; nó rõ ràng cái phần hồn nó thức giác điên loạn lên, rồi lúc đó rồi quỷ sứ nó mới dẫn đi giam chớ có Thần Tiên nào phong chức đâu; khổ vô cùng mà không hay, rồi đem cái lý đó áp dụng cho mọi người, rồi chỉ ôm lấy cái khổ và tranh chấp, tạo kẹt mà thôi.

Cho nên, phải qua một cái cơn thanh lọc đó, qua cơn thanh lọc đó là thức giác rồI, không còn nữa, không muốn nữa, không tham gia bất cứ một chuyện gì; chỉ lo tu tiến và để xây dựng cái thức hòa đồng. Một cuộc cách mạng của tâm linh hiển hiện ngay trong quả địa cầu này sau một cơn biến loạn vô cùng. Đó! Rồi các Bạn sẽ thấy tất cả mọi người đều tu: đó là cách mạng của tâm linh.

Cho nên, ngày hôm nay các Bạn đang tu đây là cách mạng của tâm linh, các Bạn thấy các Bạn trì trệ, các Bạn thấy trật tự trong cơ tạng các Bạn không có, các Bạn nguyện lập lại trật tự thanh tịnh của các Bạn, để các Bạn tiến. Các Bạn giải tỏa những sự phiền muộn sai quấy; lúc đó các Bạn mới bình tâm đóng góp cho nhân sinh, bất phân giai cấp, không có màu sắc gì hết, chỉ có cái tâm mà thôi. Lúc đó các Bạn mới làm được đại sự.

Cho nên, cái đường đi của chúng ta là vậy: trở về trung dung tha thứ và thương yêu, luôn luôn thương yêu. Cái chuyện sai lầm của thế gian đã và đang có, chúng ta cũng đã vượt qua rồi; và cái hữu ích của thế gian đây chúng ta đang truy tầm và tiến tới. Chớ đừng có nói chúng ta trước kia không độc ác. Cũng độc ác dữ lắm!

Ngày nay chúng ta thức tâm và không làm điều đó; rồi tất cả huynh đệ tỷ muội trong quả địa cầu họ cũng sẽ thức tâm và sẽ đi con đường đó. Không có con đường nào hơn là bằng cái con đường thức tâm mà để tiến hóa tới, và giữ lấy phần thanh tịnh tận độ chúng sanh; vì chúng ta từ dưới bùn lên, và chúng ta đạt được rồi chúng ta mới mong cái đống bùn kia không còn hôi nữa.

Cho nên, tất cả khoa học đã chứng minh cho chúng ta thấy, chúng ta thấy chỗ nào mà dơ dáy thì họ xịt chút hóa chất mới thấy nó hết hôi. Đó, cũng lo cho cái gì? Lo cho khứ trược lưu thanh mà thôi. Trong chế độ tự do này là lo khứ trược lưu thanh, những cái tà ý, những cái bất chánh, sẽ dọn dẹp cho nó thanh sạch: đường xá phải mở mang, tất cả đều phải mở mang thanh sạch. Đó, chúng ta đã thấy rõ ràng; mà tâm chúng ta còn động loạn nữa thì chúng ta tự sát mà thôi.

Chúng ta đã sống ngay cái chỗ tự do, ngay những cái chỗ mạch lạc, đường lối rõ rệt, Thượng, Trung, Hạ đều có ăn, ấm no để lo tu, mà chúng ta không chịu tu thì chúng ta sẽ đi vào cái chỗ hận thù, tăm tối, rồi ghen ghét người này, người nọ; té ra mình đập ngực mà không hay, mình trói buộc mà mình không hay, mình giam hãm mà mình không hay, mình sát mình mà mình không hay, mình tưởng là mình giết được người ta, kế hoạch đó là thành! Không có thành đâu các bạn. Tất cả những nhà cách mạng từ xưa đến nay chưa có một người nào thành công, không có một người nào thành công hết thảy.

Chỉ có người tu mới giải quyết được. Ngày hôm nay chúng ta trực diện với Đức Thích Ca để nhìn Ngài đã làm cuộc cách mạng tâm linh thành công; ngày hôm nay toàn cầu mọi người mới truy tầm chơn lý của Ngài và đọc sách của Ngài, hiểu cái sự bình an tâm thức. Đó! Cho nên, Đức Thích Ca đã nhịn nhục và khám phá ra một cuộc cách mạng cho toàn diện tâm linh; mà chúng sanh đâu có hiểu. Một vị anh hùng bỏ tất cả những sự xa hoa, ham muốn, độc tài; mà trở về với sự thanh nhẹ hạ mình cứu độ. Thì hiển hiện trong tâm thức của những người Phật giáo tu học, người nào cũng cảm mến Đức Thích Ca là một người anh dũng rõ ràng, thông minh tuyệt vời và tự khắc phục lấy những cái hoàn cảnh đau khổ của chính mình; thấy dân đau khổ là mình đau khổ; cái từ ái của Ngài quá lớn rộng. Mà ngày hôm nay, chúng ta cũng có chút từ ái. Bây giờ chúng ta có phương pháp để xây dựng cái luồng điển từ ái đó, nên cố gắng xây dựng và đi tới. Jésus Christ cũng đã làm cuộc cách mạng tâm linh tại thế cho mọi người thấy: phải buông bỏ mọi sự tranh chấp, tha thứ và thương yêu. Nhưng ngược lại ở thế gian họ đã đi vào con đường tranh chấp và bất chấp lý luận lý thuyết vững chơn lý của Jésus Christ. Là những người đó sẽ nghĩ sao? Họ sẽ đi vào cái chỗ tăm tối mà họ tự sát họ, chớ Jesus Christ đâu có nghĩ tới vấn đề giết họ, cứu họ mà thôi. Tất cả đã hy sinh cho tất cả mọi người được tiến: tin được Ngài và hành động như Ngài thì mới ảnh hưởng người khác.

Nếu chúng ta là thanh nhẹ, chúng ta là sáng suốt, chúng ta chỉ có phá những người sai lầm; đó là chánh pháp. Cho nên, chúng ta phải nuôi cái dũng chí đó, luôn luôn tha thứ và thương yêu. Vì chúng ta dụng cái tha thứ và thương yêu để cho chúng ta có thì giờ rảnh rang để sửa chữa tâm hồn của chúng ta tiến hóa. Nếu chúng ta ôm sự tranh chấp thì chúng ta buộc tâm hồn chúng ta vào trong một gốc cây; làm sao chúng ta làm đại sự? Ta đem những cái lý luận bất chánh ra tranh chấp, làm sao chúng ta làm đại sự? Chúng ta phải dụng cái từ tâm để cứu độ. Tất cả huynh đệ tỷ muội trong quả địa cầu đồng hít vô và thở ra như chúng ta. Chúng ta phải tận độ, lấy lòng từ tận độ. Đức mẹ đã lấy lòng từ tận độ; Jesus Christ đã lấy lòng từ tận độ; Đức Thích Ca đã lấy lòng từ tận độ; Đức Di Đà cũng vậy: phục vụ tối đa để cho các con Ngài thức tâm.

Cho nên, ngày hôm nay chúng ta được cái duyên lành và học cái lề lối đó, chớ chúng ta không nên nuôi dưỡng sự tranh chấp bất lợi và không đến với chúng ta được, không bao giờ cái phần lợi đó đến với chúng ta được. Cho nên, ngày hôm nay chúng ta trở về với căn bản và thực dụng khả năng sẵn có của chính mình, để khai triển tất cả những sự ô trược trong nội tâm, nội thức và dẹp bỏ sự động loạn đó là dẹp bỏ nghiệp tâm, lúc đó các Bạn mới cảm thấy nhẹ nhàng, cảm thấy giá trị của những vị đã và đang hành đi trước chúng ta, và hiện tại cũng đang ở trong… có sự hiện diện trong tâm thành của mọi hành giả tại thế, chớ Ngài không có bỏ Ngài luôn luôn có sự hiện diện trong tâm thành của hành giả.

Cho nên, ngày hôm nay chúng ta dụng trung tim bộ đầu để chi? Để đón rước Ngài! Trung tim bộ đầu các Bạn càng thanh nhẹ thì các Bạn sẽ nhận được siêu lý thường độ của Ngài, luôn luôn cũng như Ngài ở sát bên ta và độ chúng ta, khuyến rủ chúng ta để cho chúng ta có cơ hôi thức tâm hòa hợp với cả Càn Khôn Vũ Trụ, và xây dựng cái ý chí anh dũng thanh tịnh đó để tận độ chúng sanh, để cùng chung thực hiện đại nguyện của Ngài. Thì quả địa cầu này mới được tốt đẹp.

Cho nên, chúng ta đã và đang đi con đường này, hết sức cố gắng, hết sức kiên nhẫn và không nên xao xuyến bất cứ những tin đồn đãi kích động nào. Nó ở thân ngoại thân, nó ở bên ngoài là ở bên ngoài. Còn cái bên trong chúng ta đang đào tạo, chúng ta đang bỏ công và ngày đêm cày cấy cái phúc điền trong nội tâm của chúng ta để tìm lại hạt kim cương bất hoại trong nội tâm của chúng ta. Cái điều này là cái công của chúng ta, chúng ta đã bỏ một kỳ công nhiều kiếp rồi ngày hôm nay chúng ta tiếp tục được mấy chục năm, làm mấy chục năm đi! Được bao nhiêu, làm bao nhiêu: tự khai thác lấy mình để tiến tới vô cùng, mới thấy cái khả năng của nhơn sanh.

Khoa học cũng đang tìm khả năng của nhơn sinh, mà không thấy cái hồn là sao, cái vía là sao. Cho nên, chúng ta trên đường đi đây, đi về cái con đường học khoa học huyền bí, con đường khoa học huyền bí sẵn có của các Bạn đây đang học. Mà bề trên sẽ châm chế mở tâm mở trí của các Bạn, tùy theo tâm thức sẵn có của các Bạn.

Cho nên, các Bạn phải (nghe không rõ …)

Bữa nay là cũng như bữa chót rồi; chúng ta đã gặp nhau, bàn bạc thêm để có cơ hội thức tâm và về tự chủ toàn năng, sử dụng toàn năng sẵn có của chính mình. Không ai có thể giúp Bạn bằng Bạn tự giúp; không ai có thể cứu Bạn bằng Bạn là người tự cứu; không ai là y sĩ gần Bạn nhất; chính Bạn là y sĩ gần Bạn nhất. Dụng cái thức đó để làm điều hòa cho nội tạng: Thượng, Trung, Hạ đồng nhất khí thì lúc đó không còn bệnh hoạn nữa; “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu,” thì một con tim, một khối óc chung đụng với nhau để khai mở và tiến hóa.

[kết thúc ID# 19860517L3]


----
vovilibrary.net >>refresh...