19860512L9
TV VĨ KIÊN, KHÓA 4: QUY THỨC - NGUYÊN ÐIỂN SIÊU NHIÊN (Cuốn 3)
Chúng ta đã nghe qua những lời phân giải về tổng quát; bây giờ chúng ta bước vào chi tiết để tìm hiểu Nguyên Điển do đâu đến?
Thường thường nói “Càn Khôn Vũ Trụ”, nghe “Càn Khôn Vũ Trụ” nó to lớn lắm, xa xăm lắm, cao vọi lắm, không gần chúng ta ! Kỳ thật, “Càn Khôn Vũ Trụ” nằm trong cái Tiểu Thiên Địa này, thể xác này, có ! Càn Khôn là khối óc của chúng ta, có những luồng điển tinh vi giao cảm bất cứ xa, gần ; ngay khối óc của chúng ta đây, bộ đầu đây là Càn Khôn. Vũ Trụ, là thể xác này, xương sống đứng là cái Vũ Trụ, cái tiểu Thiên Địa này, trong đó nó có ngũ hành ; có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ; có Tim, Gan, Tỳ, Phế, Thận. Các Bạn thấy, rút nhỏ vô, các Bạn thấy rõ, “Càn Khôn Vũ Trụ” nó thể hiện ngay trong khối óc, ngay trong cái thể xác ngũ tạng này, chớ không đâu.
Cho nên, nhiều Bạn nghe qua kinh sám, nghe qua điển kinh, nói, "Nó cao siêu trừu tượng, tôi không hiểu được!" Kỳ thật, các Bạn phóng điển ta bà, sử dụng sai lầm, lệch lạc, và không có gom tụ, thành ra nghe nó xa ; chớ kỳ thật nó ở trong ta không!
Càn Khôn là khối óc của chúng ta, ngũ uẩn này này : mắt, mũi, tai, miệng, khối óc ; đây là cái Càn Khôn, đại diện cho ngũ tạng, cái Vũ Trụ này ; cho nên, ở thế gian làm cái gì, trên Trời người ta biết hết ; trong cái Tiểu Thiên Địa các Bạn, Ngũ Tạng làm cái gì, thì ở trên khối óc biết hết ; các Bạn thấy rõ chưa? Cho nên, một hành động gì sơ sẩy trong ngũ tạng của các Bạn thì bên trên khối óc biết, nhận ra liền, nó di động, thành ra, nó làm cái sái quấy ở bên dưới, mình biết liền.
Cho nên, cái luồng điển của chúng ta không trụ, không hướng về Càn Khôn để khai mở thì luôn luôn nó bị kẹt ở trong Ngũ Tạng. Ngũ tạng thì nó ứ đọng, nó làm cái gì ? Chỉ nghe bên ngoài thôi, hướng về bên ngoài ; bên ngoài rủ gì thì nó xuất phát đi đó : ganh tị, nó ganh tị ; thương yêu, nó thương yêu ; nó không biết gì hết, bơ vơ giữa cõi Trần; vì không lập lại trật tự hòa hợp với siêu nhiên là Càn Khôn Vũ Trụ cho nên bị luôn luôn bơ vơ ! Dù học cho cách mấy đi nữa, mà không biết gom tụ trở lộn lại, thì nó cũng đi theo cái ý lành của người khác, chớ chính nó có ý lành, không thực hiện được, không khai triển được!
Cho nên, chúng ta ngày hôm nay tu, chúng ta gom về lại Một, không có đem đi đâu nữa ! Các Bạn có trì niệm “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT” là gom cái phần thanh điển lại, thì mới thấy rõ: thượng, trung, hạ là một, không còn chia nữa ; thì không có cái lý tranh chấp đối với bên ngoài, cũng như không có cái lý tranh chấp vày xéo ở bên trong nữa !
Cho nên, các Bạn tu cái phương pháp này để quy nguyên Ba Cõi là Một : thượng, trung, hạ là một. Mà thượng, trung, hạ trong cái Tiểu Thiên Địa này quy Một, thì các Bạn thông cảm cái thượng, trung, hạ của cả Càn Khôn Vũ Trụ : Thiên Đàng, Nhân Gian, Địa Ngục, các Bạn cũng biết hết. Ba Giới nằm hẳn ở trong đó chớ không đâu ; mà nếu chúng ta không khai thác ra và không trở về với thanh nhẹ trật tự thì chúng ta nghe 3 cõi đó nó khó khăn lắm, nó lớn lao lắm, nó to lắm ! (04:10)
Cho nên, các Bạn tu thét rồi nó gom vào ! Lúc đó các Bạn mới xuất ra thi thơ, “Té ra, thi thơ có mấy chữ à, mà nó gom tất cả ý nghĩa tôi muốn nói ! Còn trước kia, tôi viết mấy trang, mà tôi nói không hết công chuyện ! Mà ngày nay, có mấy chữ, mấy câu thôi, mấy câu thơ thôi, nó đầy đủ !” Diễn đi, diễn lại có bao nhiêu đó ; là Điển nó là tròn, Điển không có méo mó ; Điển không có phải ở một góc, nhưng mà luôn luôn nó tròn thì nó mới hòa hợp với chân lý của Đại Tự Nhiên. Cho nên, Chơn Lý là không dư, không thiếu ; lúc nào nó cũng tròn vo trên khối óc của chúng ta.
Cho nên, khi các Bạn, nửa đêm, thiền rồi, các Bạn cảm thức : “Ui chu cha, chơn lý nó hay làm sao! Mà tôi, hồi nào giờ tôi không biết câu đó, bây giờ có câu đó! Nó ở đâu? Nhờ cái nguyên điển tôi nó gom tụ, rồi Bề Trên - những người đã gom tụ, thành đạt - ban chiếu cho tôi, đem ánh sáng cho tôi, tôi hiểu rõ : nó chỉ có vỏn vẹn có bao nhiêu công chuyện này, chớ không có nhiều lắm, không có khó khăn ; rất dễ dãi !”
Cho nên, hôm qua nay, nói về Điển, Điển trung tâm bộ đầu ; nhưng mà các Bạn chỉ biết trung tâm bộ đầu, mà không biết tại sao nó có ; nguồn gốc ở đâu ? À ; nó trụ trong cái ngũ tạng của các Bạn, rồi nó trụ trên khối óc của các Bạn ! Mà cái ngũ tạng và khối óc của các Bạn, nó liên hệ ở đâu ? Liên hệ với Đại Tự Nhiên ! Các Bạn đâu có bỏ ông Trời được ! Các Bạn đâu có bỏ nguyên khí của Càn Khôn Vũ Trụ được ! Nếu bỏ được, các Bạn chui vô khạp, đậy lại, đâu còn. Không còn! Không biết gì hết. Cho nên, sự liên hệ vô cùng.
Mà đó là nó làm việc không ngừng nghỉ ! Là làm việc gì? Làm việc thanh lọc, các Bạn mới có cái sáng ! Ban đêm các Bạn ngủ, nhưng mà luồng điển vẫn làm việc thanh lọc ; ban ngày, các Bạn thấy khỏe, thức tâm đi làm việc, vui vẻ ; đó !
Rồi trong cái thời gian các Bạn xài phí trong cái công chuyện làm để đổi đồng tiền mua bánh, sống, mua cơm, sống, ăn hàng ngày, thì các Bạn sẽ bị di tán đi mất, di tản cái luồng điển đó mất; rồi cảm thấy mệt mỏi ! “Ôi, tôi đi làm về, mệt mỏi !” Kỳ thật là mình đã phung phí, và không có biết đường thâu trở lại !
Cho nên, đối với người tu, vừa xài, vừa thu, là nhớ trung tim bộ đầu, là các Bạn vừa xài ; các Bạn ở đời, các Bạn lý luận để làm cho thông một cái công việc đó vậy thôi, sử dụng cái luồng điển của ngũ tạng. Thì có tiêu hao bao nhiêu, các Bạn tưởng Bề Trên, nó gom trở lộn lại liền! Cho nên, người đạo họ làm nhiều giờ, và họ không có suy tính như người đời. Người đời, “Tôi làm một giờ, một phút, tôi tính một phút ; tôi so đo từng chút” ; nhưng người đạo – không ; có thừa để ban bố, có thừa để bố thí, có thừa để giúp đỡ người khác. Đó ! Và chúng ta không bao giờ bị thất nghiệp ! Vì chúng ta hiểu cái sự luân chuyển không ngừng nghỉ của Càn Khôn Vũ Trụ là Điển, thì chúng ta đâu có bị mất gì ! Quay mấy vòng là đủ rồi, đủ kiếm ăn rồi, đủ sống rồi, đủ hỗ trợ cho thể xác này, đủ phát triển về tâm linh ! Cho nên, chúng ta tu là đã lợi lộc.
Khi chúng ta hiểu được Nguyên Điển rồi, con người ta là con người điển ; mà điển này, điển siêu nhiên, chớ không phải điển cũng như rô-bô đang xài bây giờ ! Rô-bô có điển nó mới xài được đó, nó mới đi được ; nó cũng đem tách nước cho các Bạn, nó pha cà-phê cho các Bạn uống ; các Bạn có thể sai khiến nó bằng điển, mà điển là điển trần trược. Còn cái điển siêu nhiên, nó khác ! Mà các Bạn là cũng Rô-bô của siêu nhiên ; mà các Bạn đầy đủ hơn ; tất cả cái gì cũng đầy đủ ! Cái khối óc của các Bạn chứa đựng biết bao nhiêu triệu triệu công việc từ bao nhiêu kiếp ; ngày nay, các Bạn tu thanh nhẹ rồi, thức tâm, nhắc tới, các Bạn hiểu : “Ô, tôi tiền kiếp là ở chỗ đó; hèn gì tôi thích cái mùi hoa đó, tôi thích cái mùi trầm đó, tôi thích cái mùi hương đó !” Đó ! Lúc đó, “Tôi đã tu ở nơi cõi đó rồi ; rồi tôi nghe cái bài thơ nó tê tái tâm hồn của tôi. Tôi: A, tiền kiếp tôi ở chỗ đó, ngày nay tôi mới thấy rằng cái luồng điển giá trị và nó dẫn tôi tới đó !
Khi mà các Bạn, bây giờ xa quê hương, xa Việt Nam mà các Bạn trở về Việt Nam, các Bạn đứng một hồi lâu, tê tái tâm hồn, thích biết là bao nhiêu ! “Chỗ chôn nhau cắt rốn của tôi, ngày nay tôi tái hợp, tôi thấy tôi vui mừng vô cùng ; mà tôi muốn đứng đó tôi chiêm ngưỡng trong tình thương yêu! Tôi lại tưởng nhớ tới lúc sơ sanh cho đến lớn, lúc ly biệt thế nào, lúc tái hợp thế nào !” Trong một sát na là nó hiện trong đầu óc của các Bạn! Đó là Càn Khôn của các Bạn đang chứa biết bao nhiêu tài liệu của quá khứ.
Cho nên, ngày hôm nay, các Bạn tu là để chi? để khai mở những cái đó ; nhưng mà, “Không biết tại sao tôi có cái luồng điển đó khai mở ?” Nó quy tụ trong ngũ tạng, trong ngũ uẩn của các Bạn ; càng ngày các Bạn càng thanh lọc, càng mở lớp này nó trở về tới lớp kia ; mở lớp kia, nó trở về với lớp nọ ; nó đi vô trong!
Cũng như cái Hỏa Tiễn, bây giờ nó đi lên thiên không, nó bắn cái “Bùm,” thì đi một hồi, cái vỏ bên ngoài nó tới cái trình độ đó, nó chịu không nổi, nó phải rớt, nó ly tan! Rồi nó bắn cái “Bùm” tới cái trình độ khác! Cho nên, chúng ta cũng vậy: lúc Soi Hồn, ban đầu nó hơi khó chịu ; rồi lần lần, lần lần cảm thấy nhắm mắt mà sao lại thấy nó rộng lớn? Rồi nhắm mắt thét, rồi chúng ta lại thấy có ánh sáng ! Mà khi chúng ta Soi Hồn thấy nó êm ả vô cùng ; chúng ta đã bước vào đâu? Chúng ta bỏ mấy lớp trược, nó mới tới lớp thanh ; khi mà tới lớp thanh rồi, ta thấy êm ả vô cùng khi ta Soi Hồn, mà không có mệt nhọc nữa ; ban đầu thì thấy nó mỏi mệt, nhưng mà sau rồi nó không còn nữa. Lúc đó, một thời gian sau, các Bạn không còn Soi Hồn bằng tay nữa ; lúc nhắm mắt thì các Bạn đã thấy ánh sáng rồi ; lúc nhắm mắt, các Bạn thấy đã ly tâm rồi, đã ly khai cái thể xác này ! Nhờ cái gì các Bạn đi ? Các Bạn lập lại trật tự của cái Càn Khôn rồi, các Bạn mới mở đường ra đi! Đó là cái khối óc của các Bạn : khối óc các Bạn nó quy về trật tự thì các Bạn đi chớ có gì đâu! (10:41)
Rồi bây giờ, khi mà xài nhiều quá, thì nhiên liệu ở đâu? Chúng ta phải làm Pháp Luân Thường Chuyển, đem cái thanh khí điển, cái thân ngoại thân, là cái Đại Thân, Đại Thức của cả Càn Khôn Vũ Trụ đem vô khai mở cái Tiểu Thức, Tiểu Thân này cho nó càng ngày càng lớn rộng. Cho nên, nhiều người tu một thời gian thấy : “Chu cha ; tôi ngồi, mà tôi thấy cái xác tôi nó to, nó lớn rộng quá ! Tôi đã khai triển cái phần trược nó ra ngoài, tôi cảm thấy nó lớn ; nhưng một thời gian, nó bay cao lên rồi nó tung ra, nó nổ, nó tan rồi, không còn nữa, nó mới quy hội lại nhỏ nhẹ, chớ không có lớn rộng nữa.”
Cho nên, nhiều Bạn tu đến ngày hôm nay cảm thấy tâm, thân nhẹ nhàng, bớt bận rộn hơn xưa. “Hồi xưa mà một lời tranh chấp như vậy là tôi bận rộn cả ngày, cả đêm, tôi không có khai triển được ; tôi chỉ buồn mà thôi, không có lối thoát ! Ngày hôm nay, tôi thấy nhẹ nhàng rồi, tôi thấy tôi có thể giải quyết ngay tại chỗ, giải quyết trong cái tích tắc, trong một khắc đồng hồ là giải quyết cái việc đó ; nhưng hồi trước kia tôi giải quyết việc đó phải cần mấy ngày mới được ; ngày nay tôi gom nhẹ rồi!” Nhẹ thì nó hòa với nhẹ! Hỏi chớ, cái việc của chúng ta sanh ra tại thế, là cái việc thấy nó trầm trọng lắm, nhưng mà nó trược ; nó nhiều ngày, nhiều giờ, nó quy tụ cái sự kích động như vậy ! Mà chúng ta quy hợp lên thanh giới, thì cái sự kích động đó, chúng ta biết nó nguồn gốc từ đâu rồi : kỳ thật là cái điển trược ! Điển, ta có, nhưng mà ta xài không đúng, ta hướng hạ, thì nó càng ngày càng trược ; trược thì nó phải bành trướng ra chớ ; trược thì nó phải lớn ra chớ ! Cho nên, các Bạn ngồi thiền rồi cảm thấy, “Cái thân tôi, sao nó to quá?” Cái trược được đuổi ra khỏi ngoài cái thể xác rồi, thấy nó to lớn ! Thời gian, nó hết, nó quy nhẹ lại.
Cho nên, chúng ta tu đây cũng vậy : càng ngày, càng ngày chúng ta càng thấy nó càng nhẹ ; càng ngày càng gom gọn lại, không còn trì trược nặng nhọc nữa. Cho nên, không muốn, nhiều người tu thét rồi không muốn, không muốn chuyện đời dính líu vào mình ; không muốn tạo thêm nghiệp tâm cho chính mình ; không muốn tạo những sự bận rộn đem vào nội tâm nữa ! Cho nên, càng ngày càng lơi đi, càng lơi là càng được thanh nhẹ ; thanh nhẹ thì càng được làm việc nhiều : một ý nghĩ, một sự suy tư của các Bạn là đi tới sự cao siêu, đi tới cởi mở, đi tới sự tha thứ và cảm thức Bề Trên đang làm việc cho ta ; cả Càn Khôn Vũ Trụ đang phục vụ cho cái Tiểu Thiên Địa, thể xác nhỏ nhỏ này nhưng mà phiền cả Càn Khôn Vũ Trụ!
Nhưng mà ngày hôm nay chúng ta thấy được rồi : chúng ta có khả năng, chúng ta cũng có tương đồng như vậy, chúng ta cũng biết tha thứ và thương yêu, xây dựng.
Cho nên, chúng ta lui về thanh tịnh, tự thức, thì chúng ta mới xây dựng cái niềm tin phục vụ đối với chúng sanh. Ta phục vụ người cũng như người đã phục vụ ta. Các Bạn có manh áo, có cái ghế ngồi, có miếng cơm ăn, toàn là tinh thần phục vụ ! Mà tinh thần phục vụ của nhơn sanh, nó là thể hiện của thể xác này. Nhưng mà cái trí khôn, do ông Thượng Đế sắp đặt : Ông Trời, ông Đấng Cha Trời đã phục vụ cho chúng ta vô cùng, không có giờ phút nào mà không có phục vụ chúng ta ; giúp đỡ chúng ta đầy đủ hết, nhưng mà chúng ta chỉ thiếu tinh thần phục vụ thôi. Thậm chí, giao cho nó cái xác để nó phục vụ cái xác, mà nó không lo ! Nó ăn uống bừa bãi, nó xài phí bậy bạ, sanh bệnh hoạn, rồi nó đổ thừa Trời, Phật nữa ! Lộn ngôn bất chánh ! Thấy rõ chưa ? Không biết thương yêu mình, và không biết lãnh nhiệm vụ để xây dựng cho chính mình, chỉ biết làm bậy rồi hủy hoại thể xác, rồi đổ thừa Tiên, Phật ! Cái lỗi quá nặng!
Cho nên, chúng ta tu rồi, chúng ta cảm thức thấy rằng : Trời, Phật phục vụ quá nhiều, mà chúng ta chưa có tinh thần phục vụ!
Cho nên, ngày hôm nay, huynh đệ, tỉ muội của chúng ta muốn tu, để chi ? Để gom trở về cái tinh thần phục vụ đó, phục vụ cái thể xác này, thể xác kính yêu của Trời, Phật đã cho chúng ta, chúng ta phải nương tay và làm việc vừa vừa, không làm quá thái, không nên ỷ lại nơi cái quyền năng của chính mình mà hành hạ cái cơ tạng càng ngày càng suy bại ! Cho nên, con người nó dễ già, dễ bệnh, dễ chết là vậy ! Cái gì, vừa thôi; chút đỉnh, để học, để tiến ! Biết là chúng ta lâm trần để học và tiến, chớ không phải lâm trần để hưởng thụ!
Cho nên, nhiều người không hiểu, sai lầm, tưởng “Tôi ăn thiệt no, bữa ăn này tốt quá, quý quá, tôi ăn cho no” ; để làm gì ? Không có lối thoát ! Ăn no để sanh bệnh ! Nhưng mà không thấy rằng tinh thần phục vụ của vạn linh đã hy sinh ; “Hạnh Bồ Tát đã truyền cảm trong tâm thức của tôi, nhưng mà tôi cũng chưa học được một phần Bồ Tát ! Cho nên, tôi phải thương yêu hết sức, tôi phải quý trọng món ăn này, tôi không bao giờ phung phí, không bao giờ dám phung phí ; tôi thấy tình thương đã đến với tôi tràn đầy, tôi phải thanh tịnh nhận lấy nó và học lấy nó, và cải tiến lấy tôi, và hòa với cộng đồng !”
Chư vị Bồ Tát đã thực hiện một cái công tác vĩ đại giữa loài người và loài người ; rồi tiến tới vạn linh đồng thức, đồng tiến, đồng trụ, thì chúng ta mới có 3 Cõi thanh nhàn, mới có nghìn năm hòa bình. Tại sao thế gian này gây chiến tranh hoài ? Vì 3 Cõi không đồng nhứt ! Ngay chúng ta, bây giờ đang ngồi đây, 3 Cõi không đồng nhứt: Thượng, Trung, Hạ không đồng nhất: bụng thì đòi ăn, à, tâm thì làm biếng. Đó ! Cho nên, 3 cái cõi nó không đồng nhứt! (16:58)
Cho nên ngày hôm nay chúng ta tu để chi ? Để cho nó quy nhất, tập trung lên bộ đầu ; lúc đó ăn hay là không, do lệnh của Chủ Nhân Ông ! Vì ai ? Rốt cuộc, ai là trách nhiệm ? Lục căn, Lục trần có phung phí bao nhiêu, Chủ Nhân Ông cũng phải trách nhiệm hết ! Cho nên, Chủ Nhân Ông, phải qua Chủ Nhân Ông làm việc ; Chủ Nhân Ông phải gánh lấy cái trách nhiệm đó, và điều khiển, phân giải đâu đó nó có trật tự.
Không có nên làm quá, hư hao ; hư hao đó là đại tội! Cái Huyền Cơ Trời Phật đã giao cho chúng ta, mà chúng ta hủy hoại cái cơ thể này, là cái Huyền Cơ của Trời Phật nó biến mất ; cho nên, đại tội ! Đại tội mới đi đâu ? Đi vào trong chỗ tăm tối, là Địa Ngục ! Cho nên, chúng ta thức giác rồi, chúng ta không có dại gì mà đi vô cái chỗ tăm tối và mất tất cả cái quyền tự thức nữa ! Bị đày đọa, đày đọa, đày đọa, đày đọa tới vô cùng, mới cho luân hồi được một chút ; luân hồi cũng u ơ, chớ không hiểu cái gì ! Cho nên, ngày hôm nay chúng ta cũng đã bị những cảnh đó rồi ; ngày hôm nay chúng ta làm người, kẻ có học, người không học, nhưng rồi cũng u ơ, không biết mình ở đâu đến đây, rồi sẽ về đâu ?
Cho nên, ngày hôm nay chúng ta hiểu được rồi, gom gọn đi các Bạn ; trở về với chính Bạn và chủ trị cái Tiểu Thiên Địa này ! Mà đây là thấy cái cảnh huyền vi của Trời, Phật đang ban thức cho chúng ta, và đang theo dõi từ giờ, phút, khắc. Chúng ta làm sai, tức khắc có báo cáo lên Bên Trên ! Vì sự liên hệ này không ngừng nghỉ, thì chúng ta đâu có dám làm bậy nữa! Khi chúng ta hiểu cái cấu trúc siêu nhiên mà có cái bản thể này, thì chúng ta mới thấy rằng Bề Trên đang kiểm soát. Nếu siêu nhiên không kiểm soát thì chúng ta ở đây chế được cái hình hài này rồi! Không chế được ; Bề Trên kiểm soát!
Chúng ta thấy cái cảnh đó, cho nên người đời bị lâm trần, giam trong chỗ tăm tối, rồi không biết Trời Đất gì hết, cũng như con người mà bị giam ở Địa Ngục, làm sao có ánh sáng ? Thì thét rồi nó sống với cái bóng tối quen rồi, lúc đó kêu nó ra nó cũng chưa có ra nữa ; khóc, cũng khóc quen ; mà khổ, cũng khổ quen ; đó ! Cũng như chúng ta bây giờ cống cao ngạo mạn, là vì, “Tôi ỷ cái thế này, tôi ỷ tôi có cái thể xác này, tôi ỷ tôi có quyền làm chủ cái thể xác này, tôi tưởng là tôi không bao giờ chết” ; thành ra, đâm ra cống cao ngạo mạn ! Cho nên, khi mà bây giờ chúng ta hiểu rõ rồi, cái luật sanh, tử, luân hồi có rồi, chúng ta không có nuôi cái cống cao ngạo mạn nữa ; chúng ta chỉ nuôi cái thức để tiến hóa và để học hỏi không ngừng nghỉ đó ! Cái đó là cái cần thiết nhất trong một kiếp ở thế gian này ; một kiếp ngắn gọn, chớ không phải là kéo dài thời gian đâu ; có mấy chục năm, 100 năm cũng có chút xíu à, nháy mắt là tới rồi. Cho nên, chúng ta hiểu điều này, và chúng ta phải thức tâm. Giữ gọn tâm thức và chúng ta không còn sợ cái sự uy hiếp của tử thần nữa ; mà chúng ta sợ ta lười biếng và không lo cho ta mà thôi!
Cho nên cái phương pháp của Vô Vi, Tu, cái gì cũng không cần cữ ; nhưng mà chỉ cữ cái lười biếng thôi ; lười biếng là không có bao giờ phát triển được, lười biếng là đem mình giam trong Địa Ngục và tăm tối ! Mà chúng ta cứ tiến tới nghiên cứu, khai hóa tất cả những khả năng sẵn có của chúng ta, thì chúng ta chỉ có tiến mà không có lùi, mà càng ngày càng sáng suốt thêm.
Cho nên, các Bạn thấy, muốn biết được luồng điển, thì phải biết trọn cái cơ thể, và cái cơ năng vận hành ở trong cái cơ thể của chúng ta, là cái Thanh Khí Điển cả Càn Khôn Vũ Trụ ! Nếu không có Thanh Khí Điển của Càn Khôn Vũ Trụ thì các Bạn đâu có sự vận hành đi, đứng được. Khi mà các Bạn biết được cái này thì các Bạn biết rằng cái luồng điển của Bạn, và những cái gì các Bạn đã gom gọn trong tâm thức của các Bạn đây, là thuộc của ông Trời, không phải người phàm ! Thì lúc đó các Bạn lúc nào cũng sống với Thượng Đế hết ; sống với ông Trời, sống với cái cảnh siêu nhiên, sống với cái cảnh thanh nhẹ, sống với cảnh đời đời bất diệt ; các Bạn mới giải tỏa được cái nghiệp tâm và phiền muộn!
Phiền muộn chừng nào, nó chỉ tạo nghiệp tâm cho các Bạn mà thôi ; mà các Bạn giải tỏa được rồi, thì các Bạn thấy, đâu có còn nghiệp tại trần nữa! Việc làm không ngừng nghỉ ở nơi Càn Khôn khối óc của các Bạn mỗi ngày mỗi được phát triển, mỗi ngày được mở rộng ra, mỗi ngày được gần Thượng Đế, mỗi ngày được gần chư Tiên, chư Phật ! Kể cả con Ma chúng ta cũng thương yêu và tha thứ ; chúng ta không còn sự sợ sệt nữa. Cho nên, người đời cứ sợ Ma, ghét Ma, giận Ma, mướn thầy bùa về trừ Ma, ếm Quỷ ; nhưng mà mình ma, quỷ không hay ! Ma, Quỷ là gì? Sự tăm tối : nó không biết nó ! Mà ngày hôm nay chúng ta tu để hiểu mình, cố gắng trở về với con đường tự thức hiểu mình, thì mình đâu có còn sợ Ma nữa! Nó không hiểu nó, nó sợ mình chứ! Mình hiểu mình, mình đâu có sợ nó. Cho nên mình không có bị lệ thuộc vào cái chỗ đó nữa.
Cho nên, càng tu càng mở trí, mà tu đúng pháp, tu bước về Chơn Điển, tu để hoán cải cả Càn Khôn Vũ Trụ, và thấy rõ Càn Khôn Vũ Trụ với ta là Một, mới là người tu ! Khi mà các Bạn còn thấy Càn Khôn Vũ Trụ với Bạn là Hai, thì lúc nào Bạn cũng động hết, không có làm việc được, không thiền được ; không thiền là không làm việc được. Ổn định đó là làm việc ; mà không ổn định, làm sao làm việc được ? (22:55)
Cho nên, chúng ta thấy Càn Khôn Vũ Trụ với ta là Một. Một ở chỗ nào ? Một ở chỗ luồng điển mà chúng ta vừa luận ở bên trên, luồng điển đó nó giao cảm không ngừng nghỉ, từ hơi thở tới hành động của các Bạn, không ngừng nghỉ. Cho nên, khi mà các Bạn đến cái núi này, các Bạn thấy không khí nó thanh nhẹ, các Bạn thích không ? Thích chớ ! Rồi các Bạn mà xuất lên tới Bồng Lai Tiên Cảnh, các Bạn thấy hoa quả đều là thơm ngon ; Bạn thích không? Tại sao Bạn thích? Vì vốn của Bạn ở đó ; từ tiền kiếp, từ bao nhiêu kiếp ở trên đó giáng lâm xuống thế gian. Mình thích, là nó hòa với tần số với mình, mình mới kêu bằng “Thích”.
Cho nên, chúng ta tới chỗ đó là chỗ của chúng ta rồi. Rồi chúng ta đạt tới Niết Bàn thanh tịnh, ta thích không ? Càng thích hơn ! Vì tự lực cánh sanh, tự tu tự tiến, không có nhờ đỡ ai, không còn sự phiền não nữa ! Cảnh Tiên cũng còn nhờ đỡ, chứ còn nhập Niết Bàn, không ! Tự túc rồi, khôn lớn rồi, không còn dại dột nữa ; tự túc rồi, gom tất cả những cái thần điển của chúng ta có, để về ngự đó mà tu trong hòa bình, chớ không có tu trong kích động!
Cho nên, ngày hôm nay các Bạn ôm cái xác phàm này là ở trong kích động ! Kích động để thức tâm ; thức được bao nhiêu, các Bạn gom nhớ, gom giữ cái phần đó, rồi sau này những cái phần đó mới tựu lại, rồi mới đi lên trên ; lúc đó chúng ta mới thấy rằng ở thế gian là một cơ cấu nhồi quả, là một trường học, và là một bãi trường thi để độ cho chúng ta, chúng ta mới có cái ngày nhập Niết Bàn. Cho nên, cảnh đời là bãi trường thi, quý vô cùng ! Người biết đạo thì quý cảnh đời, mặc cho đời nhồi, mặc cho đời chọc, mặc cho đời phá ; nhưng mà tâm của Ngài, nhờ đời Ngài mới tiến. Nhờ cái thước đo lường đó mới rõ sự thanh tịnh sẵn có của chính Ngài mà Ngài tiến.
Cho nên, chúng ta không bỏ đời, và không bao giờ chúng ta bỏ đạo. Chúng ta minh cảm đời, đạo song tu, thì đâu có bao giờ chúng ta bỏ đời được ! “Không có đời, làm sao tôi biết đường đi tu ? Không có người này nhắc tôi, không có người kia phá tôi, làm sao tôi chọn con đường thanh tịnh mà tôi tu ?” Thấy không? Đời là quý, mà đạo lại càng quý hơn! Đạo đạt được quân bình rồi, tôi ngự ở Tòa Sen, tôi muốn đi đâu, đi ; tôi khỏi phải đi tới cây xăng đổ xăng nữa ; chính tôi đã tạo nhiên liệu cho tôi đi rồi, thì làm sao bỏ đời, mà bỏ đạo? Không! Ông Phật không có bỏ đời, mà ông Phật cũng không bao giờ bỏ đạo. Mà ông Trời cũng không có bỏ đời, mà ông Trời cũng không có bỏ đạo!
Trung Dung Đại Đạo - lò lửa lớn nhất cả Càn Khôn Vũ Trụ, là ông Trời, để độ tất cả tâm linh tiến hóa, tùy thức, tùy nghi khai triển của tâm linh của chính nó ! Ngài không có độc tài ; tất cả đều là tự do khai triển tùy theo trình độ, tùy theo sự mong muốn của nó. Cho nên, ông Trời uyển chuyển, khai thông chơn lý tròn trịa : nó muốn học cái nào thì nó qua cái đó nó học, rồi nó sẽ có cơ hội thức tâm. Bây giờ, các Bạn dòm sạn cát, nó cũng đang học, cây cỏ nó đang học, rồi thú vật đang học ; triền miên học hỏi và tiến hóa. Mà cái chìa khóa đó, ai nắm ? Chính Ngài, Thượng Đế nắm. Đại Thanh Tịnh mới phác họa được những cái chương trình động loạn, để cho những động loạn đó nó thức tâm và nó trở về với Chánh Giác, hòa với Ngài!
Cho nên, ông Trời đâu có ngu hơn chúng sanh mà làm chuyện lỗ vốn ! Làm lời không, không có lỗ đâu. Nhưng mà chỉ chúng sanh ngu muội, khinh thị ông Trời, chống báng ông Trời. Đó, thất lễ với ông Trời ! Cho nên phải học nhiều hơn. Nó thất lễ nhiều chừng nào thì nó phải tự chủ. Mà một khi nó tự chủ rồi, tự chủ trong độc tài thì nó phải gánh vác nhiều hơn! Mà sau cái hậu quả, làm sao? Khi mà nó độc tài, nó giết hại biết bao nhiêu sanh linh để cho nó có địa vị, thì hậu quả, những sanh linh đó sẽ hỏi tội nó ! Sanh linh đó là sanh linh đại diện ông Trời, hỏi tội nó. Nó khinh khi ông Trời bao nhiêu, khinh khi cha mẹ bao nhiêu, khinh khi vạn linh tại thế bấy nhiêu, thì nó phải bị những sự chất vấn đó !
Cái phản lực không ngừng nghỉ. Cái phản nguyên tử lực là phải có tại thế gian ; và tại các giới cũng đều có hết, đều có phản nguyên tử lực! Cái bông nó cũng có phản nguyên tử lực, nó tưởng là nó tốt hơn mẹ nó, nó hay hơn mẹ nó, nó hay hơn cha nó, nó hay hơn Tổ Tiên nó, mà rốt cuộc rồi nó bị phong ba bão táp, nó cũng phải trở về sanh tồn trong cái nguyên ý: cây con cũng như cây mẹ, rồi cũng phải lãnh cái Định Luật Hóa Hóa, Sanh Sanh. Chúng ta xem trên rừng, những cảnh sanh, trụ, hoại, diệt, luân hồi rõ rệt trước mắt ; rồi chúng ta dòm lại cuộc đời của chúng ta, cũng vậy, cũng cống cao ngạo mạn đủ thứ hết, rồi bây giờ mới thức tâm !
Thức tâm là gì? Hồi sinh! Đó; các Bạn đã được hồi sinh, các Bạn mới khép mình ngồi tu để trở về với Thanh giới thanh nhẹ, để thức tâm sống trong cái cảnh hòa đồng không bao giờ bị tiêu diệt nữa! (28:46)
Cho nên, chúng ta càng ngày càng tu càng hiểu được. Khi mà hiểu được cái nguyên lý của điển, các Bạn mới thấm thía về Đạo. Biết được trung tâm điển quang bộ đầu chúng ta là cái chơn tâm, là cái tim, cái tâm thật, cái tâm không có xảo trá được ! Cái tâm công khai giữa Trời, Phật, thì không có xảo trá được. Mà cái tâm núp lén ở trong cái cơ thể Tiểu Thiên Địa này, toàn là xảo trá, không có thật. Chính Bạn gạt Bạn cơ mà! Mỗi người, bây giờ cũng mấy chục tuổi rồi, dòm lại, thấy mình gạt mình nhiều quá. Đường nào mình cũng la hay hết, mà bạn không chịu tự tu!
Mà ngày nay, chúng ta thấy rằng, “Ta dở, ta mới bằng lòng tự tu !” Mà khi tự tu rồi, chúng ta mới thấy rằng: “Ô, tôi đã gạt tôi một đoạn đường rất dài, rất uổng ! Tại sao tôi gặp cái Pháp Lý này nó trễ quá ? Bây giờ tôi mới thấy rằng tôi trễ, thật trễ ! Bây giờ tôi biết đường, tôi về với chính tôi, mà trước kia tôi đã bỏ phế tôi !”
Cho nên, càng tu các Bạn thấy các Bạn phải có nhiệm vụ làm việc cho chính Bạn! Phải có trách nhiệm! Không có ai trách nhiệm ngoài Bạn ; cho nên Bạn phải tự trách nhiệm khai thác những gì các Bạn sẵn có! Chớ không thôi để tới giờ phút lâm chung là Ma Quỷ tới rước. Ma Quỷ nó sáng suốt hơn mình thì nó điều khiển mình ; mà mình sáng suốt hơn Ma Quỷ, không bao giờ có Ma Quỷ điều khiển mình! Cho nên, phải hiểu cái nguyên lý này ; cho nên chúng ta tu là chúng ta phải trở về với luồng điển.
Cho nên, ngày hôm nay chúng ta niệm “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT” là nó khác hơn những người khác. Những người khác niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” để mong Trời Phật độ ! Cái này, không có; chúng ta là đi trong Khoa Học Huyền Bí, tìm cái chấn động lực âm thinh của mọi chữ: “NAM” là sao? “MÔ” là sao? “A” là sao? “DI” là sao? “ĐÀ” là sao? “PHẬT” là sao? Như tôi đã từng giải thích cho các Bạn, chấn động lực nó khai mở Lục Tâm của các Bạn; 6 cái luân xa đó nó sẽ khai mở, thì Thức Hòa Đồng các Bạn mở, thì các Bạn mới làm đệ tử nhà Phật! Ông Phật là hòa đồng, bình đẳng,chớ ông Phật không có chia cắt; thì đệ tử nhà Phật phải có sự hòa đồng, bình đẳng với các nơi, không có dị biệt giữa đạo này và đạo nọ! Giữ tâm mà tu thôi!
Mọi người đều có tâm ; mà ngày nay chúng ta biết sử dụng cái tâm, và trung tâm huệ nhãn, là tất cả ngũ tạng của chúng ta được khai mở, được quy về quân bình trật tự, nó mới phóng sáng ra, thành ra một cái Huệ Tâm ! Mà ngũ tạng của các Bạn động loạn, làm sao các Bạn có Huệ Tâm? Ngũ tạng đã đồng nhứt khai triển, hòa hợp với thanh khí điển của Càn Khôn Vũ Trụ ở Bên Trên, thì lúc đó nó mới có Huệ Tâm. Đi lên cao chừng nào mới dòm thấy dưới thấp; cho nên, ngày nay vệ tinh, chiếc xe hơi đang chạy ngoài phố mà người ta còn chép được cái bảng số kia mà! Nó cao, nó ở trên cao nó rọi xuống, nó thấy! Mà các Bạn lên tới đỉnh đầu, rồi từ đỉnh đầu các Bạn đi lên nữa, thì các Bạn thấy cái gì Bạn muốn thấy; đâu có phải đợi người ta chế nữa! Chính Bạn đi thôi! Bạn tu, Bạn khai triển, rồi Bạn đi tới. Còn Bạn không chịu trở… (32:15 nghe không rõ)
Tu là gì? Tu bổ sự khiếm khuyết, sự sai lầm, sự thiếu thốn của chính mình. Từ hồi nào giờ mình đã phung phí, bây giờ nó càng ngày càng yếu dần; bây giờ mình lập lại trật tự, nó quân bình. Khi nó quân bình rồi, các Bạn mặc sức mà đi cao! Đi cao chừng nào thì các Bạn thấy nhiều chừng nấy; đâu có vội lo, “Tôi muốn thấy cảnh này, cảnh kia, cảnh nọ; tôi muốn thấy chuyện gia cang của người này, người kia, người nọ!” Để làm gì? Để thị phi! Chúng ta không học thị phi! Chúng ta đi cao lên để khai mở tâm trí chúng ta và thấy rõ tiền kiếp của chúng ta quý hơn thấy tiền kiếp của thiên hạ! Tiền kiếp của ta đã sai lầm rất nhiều, và ăn năn sám hối, sửa đổi tiền kiếp sai lầm, thì cái hậu kiếp của chúng ta mới có nơi nương tựa.
Cho nên, chúng ta càng ngày càng tu là lo cho chính mình, không có bỏ đâu ; các Bạn không bao giờ bỏ Bạn, mà trở về gom với thanh điển của các Bạn, nó càng không có bỏ nữa ; không có chi tiết nào mà các Bạn bỏ hết! Gom tụ đầy đủ, lên đó cấp dinh thự mà ở ; muốn lớn cũng được, muốn nhỏ cũng được; không ai bắt buộc; hoàn toàn tự do! Khi mà các Bạn đi tới trình độ đó, các Bạn mới thấy ông Trời đâu có độc tài ! Người thế gian không hiểu, nói ông Trời độc tài! Ông Trời là 100% tự do! Cho nên, những cái, “Luân Hồi Du Ký” đã mách cho các Bạn: “Tôi muốn lên làm cái gì thì ông Trời cho cái đó. Tôi muốn sung sướng, tôi không làm việc, để tôi an nghỉ”, thì ông Trời cho mình làm con heo! Mà có an nghỉ rồi thì phải hy sinh. Con heo đâu có làm việc : ăn, chơi không, ngủ không ; rồi phải hy sinh. Cái luật nó vậy. Đó! Mà cái thể xác hy sinh đó là cái gì ? Cái khám Thượng Đế đã sắp đặt, và cái nơi nó muốn ; Thượng Đế phải chiều nó, và làm y như vậy cho nó hưởng ! Nó thấy nó không làm việc, tại nó xin không làm việc ; thì ông Trời cho nó không làm việc. Đó! Cho nên, muốn gì được nấy, mới thấy rõ cái tình yêu của Thượng Đế sâu đậm vô cùng, và giúp đỡ hết sức.
Mà ngày hôm nay Thượng Đế đã giáng lâm cho chúng ta biết rằng, “Các Con về đi!” Đó; sướng rồi! Chúng ta có cơ hội được về, có người Cha kêu chúng ta về. Dù cho chúng ta giận, chúng ta quên Cha ta ; ngày nay Cha ta thương ta và cho chúng ta trở về, thì chúng ta phải tu, bằng một kỹ thuật tu học để trở về; ăn năn sám hối để trở về! Sửa mình để tiến hóa, mới là trở về được. Đó!
Cho nên, cái cộng đồng siêu khoa học, văn minh ở tương lai, các Bạn mới thấy, sau này rồi các Bạn thấy, “Sao mà nó hay quá, tinh vi quá !” Các Bạn càng tu các Bạn thấy càng tinh vi : một cái ý nghĩ sai lầm của các Bạn là thấy đã đem các Bạn xuống rồi, “Hạ tầng công tác” rồi. Các Bạn đang phây phây đi lên nhẹ nhàng vậy, mà các Bạn có một ý nghĩ phàm trược là nó rút các Bạn xuống rồi, kêu bằng “Hạ tầng công tác.” Tại sao đang đi thanh nhẹ, là thượng tầng công tác, mà bây giờ động loạn, ghét ai, thì nó kéo xuống, nó làm mình ở tầng dưới, làm việc ở tầng dưới thay vì ở trên ? Đó! “Công tác” là làm việc ; đang thanh nhẹ mà đi trở về trược ! Cho nên, chúng ta, nam, nữ đều có dục tính hết ; cái dục tính là nó mạnh nhất. Khi chúng ta tu thiền được thanh nhẹ và chuyển ý nghĩ tới cái đó, nó rút các Bạn xuống liền, kêu bằng “Hạ tầng công tác”. Công tác ở bên dưới, không được đi lên trên nữa ! Các Bạn thấy là cái dục tính nó mạnh không? Nó có thể đem các Bạn xuống, đi xuống luôn, xuống tới Địa Ngục cũng là vì dục tính mà thôi!
Ngày hôm nay, các Bạn thức tâm rồi, các Bạn đem cái dục tiến Thiên Đàng ; đổi cái dục đó đi lên trên! Ngày giờ nào các Bạn cũng tưởng Bề Trên, và đi tới nơi mục đích sẵn có của Bên Trên đã ân độ và chờ chúng ta tiến tới ! Cho nên chúng ta không bị lạc đường nữa, và cái dục tính nó càng ngày càng suy yếu đi! Nhờ cái gì? Nhờ cái Pháp Luân Thường Chuyển mà các Bạn đã thực hành ! Dục tính là cô đọng sự ô trược, nóng nảy ; mà sự ô trược và nóng nảy được giải tán rồi, đâu còn gì nữa! Nó phải hướng Thượng không? Cái đó là tự động nó như vậy ! Lúc đó các Bạn mới thấy cái Siêu Khoa Học; Siêu Khoa Học nó cải tiến tâm linh, chớ khoa học bây giờ chỉ cải tiến có một góc thôi. “Ồ, thấy cái đó hay: tôi đang nhức cái tay, uống vô cái, nó hết nhức. Cái đó hay!”. Nhưng mà tạm mà thôi! Vậy chớ, ai gieo cho nó nhức? Đó! Bệnh do cái miệng đem vô, chớ đâu! “Cái miệng tôi ăn tạp sạp quá, rồi cái bệnh nó vô!” Bây giờ khoa học nó phân tách ra : “Ồ, cái này a-xit nhiều, Anh mới bị đau ; cái này nhiều quá, Anh mới bệnh cái kia, cái kia nhiều quá Anh mới đau cái nọ!” Thì do đâu? Do cái miệng! (37:38)
Cho nên, chúng ta tu rồi, chúng ta câm cái mồm, co lưỡi, răng kề răng, thì chúng ta ăn cái phần thanh điển nhiều hơn ăn trược khí, thì cái bệnh làm sao có nữa? Các Bạn, hàng ngày các Bạn co lưỡi, răng kề răng niệm Phật, các Bạn hưởng cái thanh khí điển, ăn bữa cơm tinh thần dồi dào đó thay vì rước những sự phức tạp vọng động, mà hậu quả nan đương, nó có thể vày xéo tâm, can, tỳ, phế, thận của các Bạn; thì lúc đó các Bạn ăn ít đi.
Rồi hỏi, tại sao tu Vô Vi nó cải tiến, tướng số không làm gì được? Tướng số là nói trong cái căn cứ sanh, khắc của cái cơ tạng hiện hành; mà chúng ta cải tiến được cái cơ tạng hiện hành, thì đâu còn nữa ; thì càng ngày nó mới triển hạn, nó sống lâu hơn! Và khi nó lãnh nhiệm vụ rồi, đầy đủ rồi, nó mới bỏ xác, nó đi, thì nó không còn ân hận đời nữa, và nó thấy rằng nó tự thức, sung sướng vô cùng! Nhờ cái gì? Nhờ cái siêu khoa học ân độ! Mà cái đó là cái huyền bí, mắt phàm không thấy. Hành giả hành, hành giả mới thấy ; còn hành giả không hành thì không bao giờ thấy ! Cái đó kêu bằng “Huyền bí”. Nó nằm hẳn ở trong cái thức : sự thấy nó thấy cái thấy, trong nội tâm của chính chúng ta. Ta thấy ta được cải tiến, nhưng mà người ngoài không thấy. Người ngoài nói : “Tôi đâu có thấy Anh cải tiến gì đâu ? Tôi thấy Anh ngu thôi ; tôi thấy Anh ngồi một đống!”. “Nhưng mà tôi không có sanh bệnh. Tôi không có bệnh tâm. Tôi không có ngại nghi. Tôi không có động loạn. Tôi không có khinh khi người khác. Tôi thấy tôi ăn năn tự sửa là chánh, là tôi được cải tiến rồi! Tôi biết, chớ làm sao Anh biết được!”
Đó! Cho nên, các Bạn tu rồi lần lần các Bạn thấy : “Ồ, tôi được cái pháp này trễ quá! Nếu mà tôi được sớm thì con người tôi nó tốt lắm!”. Nhưng mà cũng không trễ đâu, Bạn ; tùy duyên, tùy trình độ. Tới lúc các Bạn được học, thì các Bạn tự nhiên nghe qua là các Bạn học rồi ; chưa đến lúc Bạn học thì có nói bao nhiêu, có lạy Bạn, có năn nỉ, có cho quà, có đưa tiền, Bạn cũng không thèm đâu ! Cho nên, nó đúng duyên, đúng lúc, đúng trình độ, các Bạn mới nhập học ! Thấy không có ai ngăn cách, thấy không có an ninh, không có gì chận hết, nhưng mà nó phải có trình độ nó mới vào được ; không có trình độ, không vào được! (39:57)
Bây giờ cảnh Trời thấy dễ lắm ; biết Ngọc Hoàng Thượng Đế đang làm việc ở Trung Thiên Thế Giới đây này, đi lên coi thử, ai không muốn đi ? Đi được không ? Không có trình độ, không đi được ! Cho nên, các Bạn phải bỏ tất cả những cái động loạn của thế gian thì nhiên hậu các Bạn mới đi lên đến chỗ đó, các Bạn mới có cơ hội học trực tiếp, và các Bạn có điển bộ đầu là các Bạn có hào quang, thì nó hòa với hào quang của Thượng Đế ; hào quang vô cùng, tới đó, chỉ ban chiếu cho các Bạn, các Bạn chỉ thiếp thiếp nghe thôi, mà các Bạn cảm thấy sung sướng vô cùng ; không có đàm đạo nữa ; ngồi êm, thì tự nhiên các Bạn được giải tất cả nghiệp tâm ! Đến ngày hôm nay, các Bạn sơ sơ tưởng tới Thượng Đế, tưởng tới cái quyền năng sẵn có của cả Càn Khôn Vũ Trụ phân tích từ nãy giờ, các Bạn thấy các Bạn có cơ năng đó, và có đủ quyền uy để phát triển đi tới cái quyền uy của Thượng Đế đã và đang ân ban cho chúng sanh hiện tại ; thì chúng ta cố gắng! Cố gắng làm cách nào ? Ngoi lên? hay chạy? Không ! Cố gắng buông bỏ! Buông bỏ cái tánh hư tật xấu, cái tập quán bất lương trong nội tâm quanh quẹo, không ngay thẳng, tự lường gạt ; đó là bất chánh! Bỏ nó đi, không cho cái nào là hay hết! Lấy cái “Không” làm chánh, thì các Bạn mới hòa với cái “Không” ở bên trên! Lúc đó cái hào quang vô cùng tận của Ngài mới chiếu cho Bạn ; Bạn thấy sung sướng, ấm áp, nhẹ nhàng, và no ấm, không có bao giờ lo âu nữa ; hết sự lo âu nữa rồi!
Rồi các Bạn mới dòm về đời, còn mang thể xác phàm, “Hồi nào giờ tôi muốn quen ông này, quen không được ; mà tự nhiên sao ông đến với tôi ?” Có phải trình độ không? Trình độ Bạn có thì những trình độ thanh nhẹ người ta đến với mình ; mà đến để giúp đỡ mình và khai triển mình ! Hồi trước mình không có ; bây giờ mình Bạn bè đông, bây giờ mình anh, em đông ; tỉ, muội đông, trong tình thương yêu thân mật và thực sự tha thứ, chứ không có ghét nhau như xưa nữa ! Hồi xưa, nghe một chút, thấy một cái là nó đã ghét rồi! Bây giờ không có! Chọc nhau mà không thấy, không thấy nó động! Thì tại sao? Mọi người trở về tịnh rồi, đâu có nuôi dưỡng cái động mà kích động với sự động nữa ; không!
Cho nên, càng ngày càng tu càng nhẹ ; cái địa vị các Bạn càng ngày càng khác ; rồi tới những cái trí thức tột đỉnh của thế gian rồi, hết rồi, các Bạn mới đi đến cái thông minh của Siêu Nhiên. Rồi những vị mà lai vãng với các Bạn nửa đêm, trong lúc các Bạn tác văn cũng có những Bạn ở bên trên tới giúp đỡ các Bạn, vui hòa với các Bạn trong thanh tịnh. Rồi lúc đó các Bạn mới tiếp xúc lần lần : “A, thấy bước đi tôi từ li từ tí, tôi thấy Trời Đất sắp đặt có rất tinh vi, có trật tự ; ngày nay tôi Bạn bè rất đông, cả 3 Cõi ; kẻ đau khổ lại than vãn với tôi, mong tôi cầu xin cho họ, đội sớ dâng lên nhờ tôi chuyển lên Thượng Đế, tôi cũng làm điều này”. Đó ! “Kẻ vui hòa với tôi, tôi lại cảm kích, và tôi mới tác thi, tác thơ để đồng học, để đồng tiến ! Thương yêu vô cùng trong 3 Cõi. Và không bao giờ tôi quên Thượng Đế, và không bao giờ tôi quên ơn của Ngài ! Ngài đã sắp đặt bao nhiêu kiếp cho tôi ; tôi đã quên Ngài, tôi tự phụ, tôi là thằng bất hiếu; tôi nhớ tôi là bất hiếu ; luôn luôn, luôn luôn là bất hiếu, chớ không có trung thành với Thượng Đế. Cho nên, phải lo tu để trở về với cái hạnh đó, và để thấy Ngài với tôi là một!”. Lúc đó chúng ta mới đưa vai ra gánh vác cùng Ngài, để xây dựng cơ đồ tâm linh hiện hữu của thế gian đang đắm chìm trong bùn nhơ hôi thúi. (43:51)
Mà chúng ta phải dày công. Chúng ta phải nhẫn hòa mới nhịn nhục ; và phải dấn thân vào đó để ảnh hưởng và lần dẫn huynh đệ chúng ta vượt khỏi cái bể khổ trầm luân tại thế này. Tất cả đều đang sống trong bể khổ trầm luân, chớ đâu có ai sướng đâu ! Các Bạn lên trên núi này được nhẹ, có thanh khí, có lời giảng, có lời âu yếm truyền cảm trong tâm các Bạn, và một (44:19 nghe không rõ) môi giới để đem sự linh cảm của Thượng Đế vào tâm của các Bạn, các Bạn cảm thấy sung sướng ! Nhưng mà đây rồi các Bạn về đời, các Bạn phải gánh vác những điều đó! Cái các Bạn mượn thì các Bạn phải trả! Các Bạn thực hành như vậy trong bùn nhơ, trong sự kích động của thế gian, trong sự chê bai của thế gian, các Bạn phải đưa vai ra gánh vác trong sự nhẫn hòa, nhịn nhục tối đa, các Bạn mới tận độ chúng sanh theo ý nguyện.
Từ khi các Bạn rời đấng Cha Trời tới bây giờ, đã phát đại nguyện rồi, và quên đi, quên đi, không có biết. Ông Trời ông nhắc nó : “Ô, Con đã phát đại nguyện trước khi Con xa Cha, mà bây giờ sao Con quên? Con hoàn toàn không nhớ. Rồi Con đố kỵ, Con nghi là Thượng Đế là giả, không có thật”. Đó! quên cái đại nguyện của chúng ta là chuyện thường. Kiếp này chúng ta đã hứa với nhau ; rồi chết, luân hồi qua một cái xác khác là hoàn toàn quên hết rồi ; đâu có biết! Cho nên khổ lắm! Các Bạn phải hiểu!
Cho nên, giữ về tâm điển thì các Bạn mới hy vọng còn nhớ được cái ngày thiêng liêng, giờ phút thiêng liêng chúng ta đã đàm đạo và khai mở về tâm đạo, và dẫn các Bạn vào Điển Giới rõ rệt để các Bạn thấy các Bạn nhiều hơn. Sự dày công đó, ở thế gian được mấy, bao nhiêu người đã làm cho các Bạn ? Suốt cả một kiếp của các Bạn, chưa có ! Ngày hôm nay, duyên lành đến với các Bạn, 3 Cõi đang thầm thì trong tâm các Bạn và để các Bạn thấy, thể hiện 3 Cõi trong cái Tiểu Thiên Địa các Bạn đang trù trì làm chủ đây, các Bạn mới thức giác, các Bạn mới quý Bạn nhiều hơn, và thương yêu Bạn, thương yêu đấng Cha Trời, thương yêu vạn linh, và phát đại nguyện để xây dựng cho chính mình trong chu trình tiến hóa không ngừng nghỉ, mới thích hợp với cái sự thanh tịnh của Bề Trên.
Cho nên, chúng ta phải cố gắng. Biết được điển rồi thì không bao lâu các Bạn sẽ đạt tới sự thanh tịnh! Nếu mà các Bạn chưa biết điển thì các Bạn vẫn động loạn, không bao giờ thanh tịnh được! Sự đi đứng, di chuyển của các Bạn, không có điển, không bao giờ đi được! Cái xác chết kia nằm trơ trơ đó, đâu có cử động được, Bạn! Mà Bạn lại cử động được! Thích với không thích, nghe với không nghe, là quyền của các Bạn mà thôi. Mà do cái gì? Các Bạn đã chủ trị một cái cơ năng điển quang rõ rệt, hòa hợp với cả Càn Khôn Vũ Trụ, mà chính Bạn là chủ cùng với khối óc của các Bạn này, ẩn hiện rõ rệt! Đó, cái khoa học huyền bí sáng lạn trong tâm hồn mà mọi người đã từ chối nó, và không trở về với nó; mà bây giờ khoa học vật chất đang tìm nó đây này! Mà các Bạn bây giờ đang thực hành cái khóa này, là các Bạn đi trước hay là đi sau? Đó!
Cho nên các Bạn đã tu về Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí chớ không phải khoa học vật chất; trên vật chất, không phải dưới vật chất: có thể chuyển cho vật chất thức tâm, là ở trên chớ không phải ở dưới! Cho nên, qua cái lớp này là cái lòng từ của các Bạn phải cởi mở ra; lòng từ ái, vì các Bạn được học khóa nhẹ hơn, và các Bạn thấu triệt sự đau khổ của Ba Giới, thì cái lòng từ, luồng điển từ ái của các Bạn càng ngày càng nới rộng và hướng độ tất cả những tâm linh đang điêu đứng tại thế và bơ vơ tại thế, không biết ngày về, và không biết giờ đến của chính chúng ta! Khổ hết sức khổ! (48:01)
Cho nên, Bề Trên kêu gọi các đấng truyền pháp tại thế gian phải bỏ công hy sinh rất nhiều, và để giảng giải cho mọi người hiểu cái quyền năng của Ngài; mà chính quyền năng của Ngài đang ẩn tàng trong tâm thức của chúng sanh rõ rệt, nhưng mà chúng sanh đã phủ nhận, vì nó hướng ngoại bởi tứ quan: mắt, mũi, tai, miệng; nó hướng ngoại, và lôi cuốn bởi ngoại cảnh. Cho nên, ngày hôm nay thức tâm, rút cái phần đó về để xây dựng cái phần kiến thức trọng đại trong thanh tịnh hướng thượng; mới thấy rõ cái quyền năng sẵn có của chính chúng ta đã và đang sống với cả Càn Khôn Vũ Trụ, Ba Cõi, chớ không phải sống một mình! Thì lúc đó chúng ta không còn bơ vơ nữa; một cử một động của chúng ta hòa với cả Càn Khôn Vũ Trụ, đâu còn sự bơ vơ nữa, đâu còn sự đau khổ nữa!
Chúng ta đã thấy là việc làm của ông Trời luôn luôn thể hiện ở mặt đất: Ngài đang xây dựng từ giai đoạn một. Cho nên chúng ta phải thức tâm và thực hành, thì chúng ta mới được hưởng hạnh phúc. Người đời ai cũng muốn có hạnh phúc hết:“Tui lớn lên, lấy vợ, lập gia đình; lớn lên lấy chồng, lập gia đình.” Đâu có hạnh phúc! Tất cả ngồi đây, đâu có ai đạt được hạnh phúc! Cái gì kêu bằng hạnh phúc? Chưa biết mình mà! Thượng, trung, hạ, ba cõi trong thể xác này cũng chưa có minh mà! Hạnh phúc chỗ nào? Toàn là sự lo âu, tạo nghiệp, đau đớn, khổ cực, bất minh, khùng điên không hay; không thấy hạnh phúc! Mà ngày hôm nay chúng ta tu, trở về thanh tịnh, quán thông Ba Cõi, rồi chúng ta mới thấy rằng Trời, Phật trong ta; lúc đó chúng ta mới cảm thấy hạnh phúc. Chúng ta chịu sống, chúng ta vui: hạnh phúc lắm mới được ngự trị trong tiểu thiên địa này; hạnh phúc lắm mới được làm người, vui hòa với các giới.
Quyền năng sẵn có trong nội thức của chúng ta đem ra sử dụng trong tinh thần tha thứ và thương yêu. Đó, chúng ta mới thấy rằng Diêu Trì Kim Mẫu luôn luôn ở sát bên ta, không có bỏ, không có bỏ một đứa con nào hết! Ngài chuyển độ cho tâm thức nó, cho nó làm mẹ, cho nó làm cha để nó thấy nó quý yêu, nó quý yêu con nó. Con nó là ai? Con nó là một cái quyền năng của siêu nhiên cấu trúc! Nó càng quý con nó, nó càng quý cha mẹ nó; nó càng quý con nó, nó càng quý đồng bào thương yêu nó; nó càng quý con nó, nó càng quý sự sống của vạn linh! (50:54)
Cho nên, người đã làm cha, nó khác; người đã làm mẹ, nó khác! Còn người chưa làm cha, làm mẹ, chưa biết đạo; không biết cha mẹ nó, không biết thương yêu cha mẹ nó! Cho nên, ngày hôm nay nó tu rồi, nó mới hiểu cha mẹ nó: cha mẹ nó đã vì nó hết mình, thương yêu vô cùng, cho nên bây giờ gieo tâm thức cho nó: nó biết thương nó, nó mới tu. Nó không biết thương nó, nó đâu có tu!
Cho nên, trước giờ phút lâm chung, mẹ nó đã nói rằng, “Con nên bảo trọng cơ thể Con!” Đó! rồi bây giờ, nghĩa là, chúng ta hủy hoại cơ thể chúng ta, chúng ta mới ăn năn hối cải lo tu, là trở về con đường của Mẹ hiền, của Đức Mẹ đã ban, đã cho chúng ta biết bao nhiêu từ điển của Ngài, để chúng ta thức tâm. Không có sách, không có mực, không có viết nào mà có thể tả được cái tình thương của người mẹ hiền đối với các con! Đó là Diêu Trì Kim Mẫu, thương yêu chúng ta vô cùng, nhưng mà thế gian chưa hiểu! Thế gian còn tăm tối; chưa làm nhiệm vụ đó, chưa thức tâm.
Cho nên, các Bạn đã làm một người mẹ hiền rồi, các Bạn mới quý Diêu Trì Kim Mẫu. Lo, lo ngày, lo đêm, lo cho các con trở về. Rồi cái sự biến động của Thiên Cơ sẽ xảy tới; đây rồi bơ vơ, kẻ chết đói, thân xác tiêu tan, hồn vía tiêu tan, làm sao mà thu gọn lại được?
Cho nên, cái cơ nghiệp nó sẽ xảy tới vì sự tăm tối của chúng sanh, bày biểu sự sai lầm thay vì sự tiến hóa. Cho nên ở đó nó có duyên lành và để độ cho tất cả chúng sanh biết tu, tự tu, tự thức, để giải quyết cái bệnh nan y của nội tâm mọi người đã và đang có; lúc nào cũng vì si mê cái thể xác này mà quên Mẹ hiền lúc Ngài giáng lâm.
Chúng ta: huynh, đệ - người Vô Vi ngồi nghe đạo đây, là Ba Cõi đều chứng tâm cho chúng ta, và khuyến khích chúng ta tu, và cứu độ chúng ta để cho chúng ta thấy tự thức và tự hành. Rõ ràng duyên nghiệp tại thế nó đã lôi cuốn các Bạn triền miên trong trầm luân khổ ải, không bao giờ thoát khỏi được. Cho nên ngày hôm nay các Bạn thức tâm, các Bạn là gương mẫu tại thế, và cố gắng tu để ảnh hưởng những chúng sanh đang bơ vơ, và cho họ có một cơ hội tiến hóa. Chúng ta không ở trong cái thế tranh giành, nhưng mà trong cái thế tự tu, tự sửa; sửa phần tâm thức sẵn có của chúng ta để hòa hợp với cái thiện nghiệp của Diêu Trì Kim Mẫu đã tạo cho thế trần, đã cho thế gian biết rằng: phải thương yêu mới có tiến, mà ghét bỏ thì không bao giờ tiến! (53:50) Cho nên, nhớ phát triển! Ngài luôn luôn rúng động tâm hồn chúng ta và xây dựng cho chúng ta. Cho nên, cố gắng trong thực hành.
Cho nên, hôm nay các Bạn cũng được cơ duyên tốt đẹp, và để hiểu Bạn nhiều hơn; càng ngày, đến đây là mục đích để hiểu Bạn; càng hiểu Bạn càng mới chịu tu; càng hiểu Bạn, các Bạn mới chịu gánh vác; càng hiểu Bạn, các Bạn mới chịu phục vụ trong tinh thần của Thượng Đế; phục vụ trong tinh thần từ ái thương yêu, tha thứ và xây dựng, chớ không phải phục vụ trong tinh thần ganh tị, ghét bỏ! Không! Chúng ta phải luôn luôn phải phục vụ trong tinh thần từ ái của Đức Mẹ đã ban trong nội thức của chúng ta; giữ lấy tình thương và đạo đức để thực hiện bất cứ nơi nào, bất cứ chỗ nào; bước chân chúng ta đến đó, chúng ta cũng nghĩ về tinh thần phục vụ, thương yêu, tha thứ. Điều đó là điều cần thiết!
Cho nên, hôm nay tôi cũng có làm một bài thơ cho cái thiền viện này. Tiện đây, tôi cũng kết thúc đọc một bài thơ cho các Bạn nghe để các Bạn hiểu hơn cái chỗ các Bạn ngự, và các Bạn sẽ làm gì sau Khóa học, để về xây dựng cho chính ta và độ người. (55:16)
Thiền viện Vĩ Kiên. Nay là 13/5/1986
Mái xanh vách đỏ nối liền
Rừng xanh tươi đẹp thanh huyền đẹp xinh
Cỏ cây vui sống hợp tình
Trong vòng trật tự thiên linh cảm hòa.
Cùng chung vui sống một nhà
Tứ phương quy tụ chan hòa tình thương
Thâm tâm niệm Phật mở đường
Giúp hiền tiến hóa (mà) tạo gương thế trần
Mỗi người đóng góp một phần
Thanh thanh trược trược tiến lần dự tu
Cùng chung phá chấp giải mù
Thương yêu tha thứ trùng tu hoài hoài
Ước mong sớm đạt liên đài
Chúng ta mong một ngày nào chúng ta đạt nhẹ, chúng ta về Trời với một cái tòa sen.
Pháp thân nhẹ nhõm hai vai nhẹ nhàng
Càn khôn vũ trụ pháp tràng
Chiếu ban thanh điển mở màn khai tâm
Thực hành khai triển siêu âm
Thức hồn sanh chúng tự tầm đường đi
Cha Trời ban lệnh uy nghi
Khuyên con thức giác kỳ ni đạt thành
Chuyên lo tự thức tự hành
Trở về nguồn cội em anh chung nhà
Bỏ đi ý niệm ta bà
Quy không thanh đạt chan hòa tình thương
Thức hồn khai triển đôi đường
Trong đời có đạo tạo gương thế tình
Trược - Thanh tự cảm tự minh
Chơn tình khai sáng Nguyệt tinh cảm hòa
Càn Khôn thành lập bởi Cha
Chữ hòa, chữ hiếu ban qua đạo đời
Thức tâm minh cảm hợp thời
Quân bình sống động về nơi an toàn
Đường đi khai triển nhiều màn
Tự mình gánh vác tự bàn, tự tu
Chẳng còn nuôi dưỡng ý mù
Tâm thanh giải tỏa đường tu rõ ràng
Cộng đồng Ba Cõi luận bàn
Xét mình hiểu họ tạo an thế tình
Tâm lành quán xuyến địa linh
Giúp hiền tiến hóa tâm minh hơn người
Hoa thanh đua nở vui cười
Khí thanh tràn ngập người người an vui
Tự mình phát nguyện rèn trui
Về đây an hưởng rõ mùi đạo tâm
Siêu hình ấn chuyển uyên thâm
Siêu hình là Bề Trên đã chứng tâm cho chúng ta trong lúc chúng ta ngồi đây để nghe Pháp, kêu bằng siêu hình. “Ấn chuyển uyên thâm”: luôn luôn hỗ trợ.
Giữ lòng thanh sạch dịu tâm cảm hòa
Trở về chất phác thật thà
Thực hành là chánh ta bà lại không
Không còn nghĩ đi đây, đi đó nữa!
Tự mình khai triển một vòng
Quy không ngộ Pháp Thiên tòng ban khai
Bền tâm vững chí tiến hoài
Giải mê phá chấp chẳng đầy tâm thân
Thiên Cơ báo hiệu nhiều lần
Hiền tu hiền tiến hiền phân đạo đời
Kính bái,
Lương Sĩ Hằng
Nãy giờ chúng ta đang đàm đạo về điển quang tu học; bây giờ kết thúc ngắn gọn trong một bài thơ để các Bạn về đọc, nghiên cứu, và khai triển tâm thức. Tối nay chúng ta tham gia vào trong cái cuộc tiến giải của nội tâm, đồng đặt những câu hỏi và đồng học, đồng tiến, mở tâm cho toàn thể huynh đệ tỉ muội của chúng ta tại đây, để chúng ta về có hành trang tu học.
Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các Bạn hôm nay. (59:09)
(Hết băng)